Hương Tuyền
Thuyền đi cô gái chẳng ngừng,
Mái chèo cô dập lên vầng trăng trong.
Trăng tan ra khắp dòng sông,
Như đàn rắn bạc vẫy vùng đua bơi.
Ngừng chèo cô lái đò ơi,
Nước trong, trăng lại sáng soi giữa dòng.
Có chi là sắc, là không.
Tan rồi lại hợp, hoại xong lại thành.
(photo: Thầy Thích Huệ Tín)
Có chi là tử, là sanh.
Tử sanh cũng bởi nghiệp mình sinh ra.
Có chi là bệnh, là già.
Có thời vẫn có, không mà vẫn không.
Vì tâm kia vốn là không.
Không sanh, không tử cũng không bệnh già.
Không thiện ác, không tránh tà.
Không hình, không tướng, không ta, không người.
Không biến chuyển, không đổi dời.
Thân kia dẫu mất, tâm thời còn nguyên.
Sắc Không thử ngẫm mà xem.
Khác chi mặt nước trăng in giữa dòng.
Đó là Sắc Sắc Không Không.
Mái chèo cô dập lên vầng trăng trong.
Trăng tan ra khắp dòng sông,
Như đàn rắn bạc vẫy vùng đua bơi.
Ngừng chèo cô lái đò ơi,
Nước trong, trăng lại sáng soi giữa dòng.
Có chi là sắc, là không.
Tan rồi lại hợp, hoại xong lại thành.
(photo: Thầy Thích Huệ Tín)
Có chi là tử, là sanh.
Tử sanh cũng bởi nghiệp mình sinh ra.
Có chi là bệnh, là già.
Có thời vẫn có, không mà vẫn không.
Vì tâm kia vốn là không.
Không sanh, không tử cũng không bệnh già.
Không thiện ác, không tránh tà.
Không hình, không tướng, không ta, không người.
Không biến chuyển, không đổi dời.
Thân kia dẫu mất, tâm thời còn nguyên.
Sắc Không thử ngẫm mà xem.
Khác chi mặt nước trăng in giữa dòng.
Đó là Sắc Sắc Không Không.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.