Bình ngồi hàng đầu tiên, thứ 3, từ phải sang trái |
Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến nơi đây. Chúng tôi vào nhà nghỉ ở Trung tâm Dưỡng sinh tổng hợp Côn Sơn. Đó là ngôi nhà sàn đơn sơ mộc mạc thấm đẫm tình người. Chủ nhân nơi đây đi vắng, nhưng tôi nghe các cô các chị kể rất nhiều về chị.
Tôi bị say xe nên tôi mệt, nằm nghỉ, nhưng trên nhà đã có tiếng cười nói của các chị vẳng xuống làm nhộn nhịp cả một khoảng không gian nhỏ.
Là lớp thiền DSNL nên chúng tôi bỏ hết cả lo âu toan tính đời thường ở Hà Nội để lên đây thiền và thiền.
Buổi sáng 5h chúng tôi lên núi, thiền, không khí thật trong lành mát mẻ , ai cũng hít khí căng lồng ngực. Các cô bảo chúng tôi: hãy hít thở sâu và nhẹ, hãy xin năng lượng của rừng đại ngàn, về Hà nội không có đâu. Thật vậy, một rừng cây ngút ngàn, có những cây cổ thụ hai ba người ôm không xuể, có giếng Ngọc, có đền thờ Nguyễn Trãi, tất cả tạo lên một cảnh quan tuyệt vời.
Lớp DSNL của chúng tôi già có trẻ có, có người bệnh nặng, có người bệnh nhẹ. Như bác Tỵ, bác Thoa, bác Vân, đã trên 80 tuổi đã từng mang trong mình nhiều căn bệnh hiểm nghèo nhưng vẫn lạc quan yêu đời. Lên đến đây chúng tôi như một đại gia đình. Sau nhưng buổi thiền nghiêm túc dưới sự hướng dẫn của Thầy là những cuộc trao đổi kinh nghiệm của mọi người. Bác Thoa, bác Vân, là những người có kinh nghiêm lâu năm đã hướng dẫn những người mới vào còn non nớt như tôi và Liên.
Nơi nơi vọng lại những tiếng cười trong veo, sảng khoái của mọi người. Chị Hà Trúc (mọi người vẫn gọi như vậy theo nghệ danh, chứ tên thật của chị là Thu) đang "thai nghén" điệu múa Lửa Tam Muội, đã đứng lên diễn thử cùng với sự khôi hài của chị đã làm mọi người cười nghiêng ngả. Thầy tôi nói: “Đây là những tiếng cười chữa bệnh.” Ai có thể ngờ cô Huệ (vợ thầy) ngày thường nghiêm túc là vậy, nhưng khi chị Khánh "biểu diễn " tiết mục đánh mông và múa bụng cô cũng tham gia, rất điệu nghệ. Lại được một trận cười nữa. Rồi hát tập thể bài: “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng”, “Thời thanh niên sôi nổi” ....Và cứ thế sau những buổi luyện là những câu khôi hài, là những trận cười nghiêng ngả... là những câu trao đổi kinh nghiêm của người đi trước trao cho người đến sau.
Trời cứ trong, gió cứ mát, chúng tôi cứ miệt mài tập luyện. Thế là đã hết 3 ngày chúng tôi về Hà Nội với công việc hằng ngày của mình. Hẹn gặp lại Côn Sơn lần sau.
Như vậy đấy, bạn có thấy nơi đâu, có toàn những người mang trong mình trọng bệnh, có đủ lứa tuổi, lại lạc quan yêu đời đến vậy?
Mời các bạn hãy đến tham quan lớp chúng tôi. Hãy đi dã ngoại với chúng tôi một lần.
Còn tôi, tôi đã mê lớp này, đã yêu đại gia đình này rồi!
Lời góp: Dải nắng là bút danh của chị Bình, lớp phó lớp sáng thứ 7, một trong những học viên tích cực của CLB. (CLB DSNL)
@ Chị Bình: Chị ơi, bài đăng tốt lắm, lần sau cứ thế mà phát huy nhé.
Trả lờiXóaCảm ơn em đã độnh viên . Chị sẽ cố gắng
Trả lờiXóa