Khi mới bắt đầu viết đến dòng đầu tiên của lá thư này, tự dưng bố bật cười chợt nghĩ đến ngày xưa hay đọc lén lưu bút của các chị, tức là bác của các con. Tuổi học trò sến lắm, khi chia tay nhau cuối năm học thường viết những lời thống thiết, đề thời gian kiểu: ngày buồn, tháng nhớ, năm thương.
Tất nhiên chủ nhân của những dòng lưu niệm đầy nước mắt đó ít khi chia tay nhau, qua ngày khai trường năm mới là gặp lại, trừ những nhân vật lưu ban nhỡ nhàng.
Hôm nay, bố đi ăn tối ở nhà một vài người bạn. Nói chuyện lan man và quay về vấn đề giáo dục. Mọi người có vẻ ngạc nhiên lắm khi thấy bố lên kế hoạch cách mạng văn hoá cho hai nhóc một cách rất không hợp thời đại. Trong khi người ta bằng mọi cách cho con cái vào trường điểm, chất lượng cao, thì bố chỉ mong hai nhóc sau này được học trường làng, được học ít mà vui chơi nhiều, được thực sự có được một tuổi thơ nhiều kỷ niệm, được nhẹ nhàng không bon chen điểm chác thành tích. Thế là đã hơn thế hệ bố mẹ nhiều lắm. Bố không cần các con học giỏi, bố mong các con được sống một cuộc sống ý nghĩa, vì không bao giờ có một giai đoạn nào trong cuộc sống tươi đẹp hơn tuổi thơ mình.
May mà mẹ hai đứa cũng rất đồng ý với bố ở điểm này đấy. Rất lạ, nhiều khi bố không hiểu có phải tình yêu và thời gian cải tạo suy nghĩ và tính cách của hai người không. Chứ ở thời điểm này, sau gần bảy năm yêu mẹ, bố vẫn chưa hết ngạc nhiên vì bố mẹ hợp nhau và có nhiều suy nghĩ giống nhau trong cuộc sống quá. Nếu trời đã sinh ra như vậy thì tạo hoá đã quá ưu đãi bố rồi. Cái nồi méo xệch lăn lăn trên đời, tưởng sẽ hở hang mãi mãi, ai dè vớ được cái vung úp chụp vừa như in. Nghĩ vậy nên bố vẫn tươi cười đi qua các ngược đãi của số phận, có ai được tất cả những gì mình muốn đâu, phải không?
Bố đang ở trong một thời gian thử thách khắc nghiệt của công việc. Những gì người khác làm trong nhiều tháng, bố sẽ phải học và làm được trong bốn tuần. Sẽ làm để rút ngắn thời gian lại, để nhanh có các con trên đời hơn nữa.
Thử thách này bố sẽ vượt qua được thôi.
Thôi tạm biệt Gấu và Dac, yêu các con!
P/S: Viết xong thư, đọc lại bố chẳng hiểu mình muốn nói gì cả. Thôi để tóm tắt lại, hai nhóc hãy xem đây là thư cho phép hai nhóc được học dốt. Dù giỏi hay dốt thì bố cũng tự hào vì các con.
Tất nhiên chủ nhân của những dòng lưu niệm đầy nước mắt đó ít khi chia tay nhau, qua ngày khai trường năm mới là gặp lại, trừ những nhân vật lưu ban nhỡ nhàng.
Hôm nay, bố đi ăn tối ở nhà một vài người bạn. Nói chuyện lan man và quay về vấn đề giáo dục. Mọi người có vẻ ngạc nhiên lắm khi thấy bố lên kế hoạch cách mạng văn hoá cho hai nhóc một cách rất không hợp thời đại. Trong khi người ta bằng mọi cách cho con cái vào trường điểm, chất lượng cao, thì bố chỉ mong hai nhóc sau này được học trường làng, được học ít mà vui chơi nhiều, được thực sự có được một tuổi thơ nhiều kỷ niệm, được nhẹ nhàng không bon chen điểm chác thành tích. Thế là đã hơn thế hệ bố mẹ nhiều lắm. Bố không cần các con học giỏi, bố mong các con được sống một cuộc sống ý nghĩa, vì không bao giờ có một giai đoạn nào trong cuộc sống tươi đẹp hơn tuổi thơ mình.
May mà mẹ hai đứa cũng rất đồng ý với bố ở điểm này đấy. Rất lạ, nhiều khi bố không hiểu có phải tình yêu và thời gian cải tạo suy nghĩ và tính cách của hai người không. Chứ ở thời điểm này, sau gần bảy năm yêu mẹ, bố vẫn chưa hết ngạc nhiên vì bố mẹ hợp nhau và có nhiều suy nghĩ giống nhau trong cuộc sống quá. Nếu trời đã sinh ra như vậy thì tạo hoá đã quá ưu đãi bố rồi. Cái nồi méo xệch lăn lăn trên đời, tưởng sẽ hở hang mãi mãi, ai dè vớ được cái vung úp chụp vừa như in. Nghĩ vậy nên bố vẫn tươi cười đi qua các ngược đãi của số phận, có ai được tất cả những gì mình muốn đâu, phải không?
Bố đang ở trong một thời gian thử thách khắc nghiệt của công việc. Những gì người khác làm trong nhiều tháng, bố sẽ phải học và làm được trong bốn tuần. Sẽ làm để rút ngắn thời gian lại, để nhanh có các con trên đời hơn nữa.
Thử thách này bố sẽ vượt qua được thôi.
Thôi tạm biệt Gấu và Dac, yêu các con!
P/S: Viết xong thư, đọc lại bố chẳng hiểu mình muốn nói gì cả. Thôi để tóm tắt lại, hai nhóc hãy xem đây là thư cho phép hai nhóc được học dốt. Dù giỏi hay dốt thì bố cũng tự hào vì các con.
Nguyễn Thành Vinh
(Tác giả là á quân Đường lên đỉnh Olympia năm 2000)
(Nguồn: Báo Sài Gòn Tiếp Thị Online)
(Tác giả là á quân Đường lên đỉnh Olympia năm 2000)
(Nguồn: Báo Sài Gòn Tiếp Thị Online)
Nhân ngày khai giảng năm học mới. Tặng các bà, các mẹ trong CLB. Đừng bắt các con học nhiều quá nhé! :)
Trả lờiXóaThu thay đổi giao diện của blog. Xin mọi người cho ý kiến đóng góp nhé.
Trả lờiXóaah em biêts ông tác giả này! á quân Olympia năm đâù tiên. Năm đâý ko đc nhâts nhưng mà e âns tg ông này nhâts. mãi vêf sau này các kì Olympia sau e cũng ko thâý ai âns tươngj hơn. có thêr là e cũng ít xem chương trình đâý. Phải nói là học sinh câps 3 mà có phong cách và cá tính như ông ý là hơi hiêms ơr VN. Bây giơf đã lên chưcs bôs rôì. nhanh thâtj. ko hiêủ sao chưs cách nghĩ này râts giôngs em. Bơỉ vì ngày xưa e cũng bị nhưngx áp lưcj râts vô lý của bôs mẹ. ông này quá tâm lý. râts hiêủ biêts và khách quan. Chị Thu sưu tâmf hơi bị hay đâý. Các cô các bác nên học hỏi cách nghĩ của anh này. chưs em thâý các cháu bây giơf như robot nhiêù quá. đưá nào ko th ích bị áp lưcj tách khỏi bôs mẹ thì lại hư hỏng. cái sôs vươtj qua đc ko bị lêchj lạc và thành công là ko nhiêù. e xin copy bài này đêr đăng trên Facebook của e. lá thư hay quá mà.
Trả lờiXóaah em quên nưã là giao diênj mơí đẹp và dêx nhìn hơn nhiêù.
Trả lờiXóa- Giao diện blog này trông cũng "mát mắt" đấy chứ!
Trả lờiXóa-Người già như tôi, đọc nhận xét của bạn Dx mà thấy khó quá! nhất là những người đang "ABC" về tin học như tôi. Đúng là vừa đọc vừa "dịch". Mong thông cảm.
dạ máy tính của cháu nó đang bị hỏng cái gõ dâú,, nhiêù khi là chả biêts làm thês nào,,bình thuơngf cháu vânx viêts ko dâú mà bạn bè đêù đọc đc,,các bác thông cảm!
Trả lờiXóaTác giả bài này đã nói lên "nguyện vọng ngàn đời" của các phụ huynh, nhưng thực tế có mấy ai dám thực hiện? Tại sao vậy? Hãy tự hỏi chính mình.
Trả lờiXóa12ly7
Giao diện này thực sự "Hà Nội" hơn giao diện cũ.
Trả lờiXóaCòn ước mơ của Nguyễn Thành Vinh cũng là ước mơ của bao người, song tất cả mọi người đều đang đi trên một con thuyền, con thuyền đang trôi trên một dòng sông, thật khó khi quyết định nhảy khỏi con thuyền đó, mà có nhảy được khỏi thuyền thì lại rơi vào đúng dòng sông đó, cũng vẫn trôi về hướng của thuyền đi mà thôi. Ta cứ ước mơ cả nhà ạ.
@ Dx: Em phải chỉnh, sửa hay cài lại phần mềm đi để gõ dấu cho đúng. Chứ gõ thế này thì nay mai post bài lên làm sao được. :)
Trả lờiXóa@ A Thanh Minh: Em hoàn toàn nhất trí với anh. Hôm trước e đã đăng một bài trên FB về vấn đề này, có lẽ em sẽ mang về trang nhà để mọi người góp ý thêm.
@ Chị Vân: Đúng là mình đang trôi trên dòng sông nhưng em nghĩ mình có quyền chọn cách qua sông chứ ạ. Con còn nhỏ mà đi tốc độ cao thì say sóng, chóng mặt, đến bờ bên kia thì ốm, nếu đi tốc độ vừa phải, khỏe cả bố mẹ lẫn con. :D
@ Mọi người: Cảm ơn đã không chê giao diện mới. Tối qua Thu loay hoay mãi, chọn đi, lựa lại, vừa muốn đổi lại màu nền, phông chữ, rồi cả thanh bên đưa về tay phải để click chuột cho tiện, rồi vị trí các tiện ích ở thanh bên. Sáng nay đi làm chỉ lo mọi người chê. :D
Chị có một góp ý riêng thế này Thu ạ. Phần mỗi ngày một bản nhạc nhiều khi gây cho chị bất lợi khi mở trang blog CLB trong giờ làm việc, phải nhanh tay tắt loa sợ làm phiền người bên cạnh. Có lẽ Thu nên để ở chế độ thông báo có bản nhạc hay, và ai muốn nghe thì bấm nút play, chị nghĩ như vậy có lẽ thuận tiện hơn.
Trả lờiXóa@ Chị Vân: Tại tính em lười, cứ thích mở trang là có nhạc nghe luôn. Em xin tiếp thu. Nhưng chắc chắn có một số "cụ" sẽ không biết bật nhạc ở chỗ nào đâu ạ. :D
Trả lờiXóa-@ HVân: Ưu tiên cho các cụ một tí. thay vì bắt các cụ "bật nhạc" thì mình tắt cái vlum đi.
Trả lờiXóa- @ HT : Bài viết này liên quan đến nội dung Thiền nếu biết gắn với bài "Hãy buông bỏ".
TM
@ A Thanh Minh: Em cũng nghĩ vậy. Chính là sự không biết buông bỏ đấy ạ. Cuối cùng thì khổ con, khổ mình. :)
Trả lờiXóa@Chi Thu: Chị yên tâm e mà đã póst bài thì ít hỏng lăms. Quan trọng là nôị dung có hay đc như chị ko thôi,
Trả lờiXóa@ Bác Thanh Minh: Cháu đồng ý kiến với bác bài này đi kèm với bài "Hãy buông bỏ" Bởi vì con người sinh ra phát triển và trưởng thành đi theo là Trí tuệ, tư chất, năng khiếu, được sự nuôi dạy khéo léo, được môi trường hoàn cảnh tốt.
Trả lờiXóaCòn đâu có muốn cũng không được
Điều quan trọng "Học để biết biết để mà sống"