Có người nói rằng: "Trong chữ Nhẫn của người Trung Quốc, có hình tượng một quả tim, một con dao, và những giọt máu. Do vậy các cụ nói sống phải biết nhẫn nhịn dù cho dao đâm vào tim chảy máu thì vẫn phải nhẫn nhịn thì cơ sự mới lành."
Có người nhìn thấy chữ Nhẫn lại bảo: "Thiền đấy! - Chữ Trung Quốc vốn là chữ tượng hình, nếu để ý các bạn sẽ thấy chữ nhẫn giống hình một người đang ngồi Thiền. Thiền cần Nhẫn. Học Thiền để học Nhẫn. Chữ Nhẫn là kiên tâm nhẫn nại. Bền lòng nhịn nhục được thì cái tâm mới an định, nhất là về phương diện tu hành đạo đức, phải thực hành chữ nhẫn trước tiên."
Có người lại trích lời Ðức Khổng Tử "Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu" và suy ra rằng việc nhỏ mà chẳng nhịn thì cái mưu lớn ắt phải hư hoại. Ở đời ta thường thấy những việc nhỏ bằng sợi tóc, vì không nhịn được mà xảy ra sóng to gió lớn, nhiều khi gây nên tai họa giết hại lẫn nhau, là do chẳng chịu nhẫn mới sinh ra nông nỗi.
Có tích xưa: "Ông Quách Tử Nghi, đời nhà Ðường khi còn nhỏ đang đi học, một hôm ông xem kinh Phật thấy câu "Hắc phong xuy châu phiêu nhập chi khổ hải" nghĩa là luồng gió đen thổi chiếc thuyền trôi vào trong biển khổ. Ông không hiểu ý câu ấy ra sao, bèn đến hỏi một hòa thượng. Vị hòa thượng thấy hỏi như vậy, thì thịnh nộ mắng ông Quách Tử Nghi rằng còn con nít biết gì mà dám hỏi những câu đó. Ông Quách Tử Nghi thấy vị hòa thượng trả lời như vậy thì nổi giận hầm hầm tím mặt. Lúc ấy vị hòa thượng bèn ung dung cười mà cắt nghĩa cho ông Quách Tử Nghi biết rằng: "Sự thịnh nộ của công tử từ nãy đến giờ tức là luồng gió đen thổi chiếc thuyền trôi vào biển khổ đó..." Ông Quách Tử Nghi hồi tâm tỉnh ngộ, bèn chắp tay tạ ơn vị hòa thượng, đã dùng một cách gián tiếp mà chỉ giáo.
Có sách kể Tử Trương hỏi Ðức Khổng Phu Tử về chữ Nhẫn. "Tử Trương dục hành từ ư Phu Tử, nguyện tứ nhứt ngôn vi tu nhân chỉ yếu". (Tử Trương muốn đi làm việc chân chính bèn đến từ tạ Ðức Khổng Phu Tử, xin cho một lời để làm phép sửa mình.) Phu Tử viết: "Bá hạnh chi bổn nhẫn chi vi thượng". (Trăm nết chung gốc chỉ có chữ Nhẫn là cao thượng hơn hết.) Tử Trương hỏi: "Hà vi nhẫn chi." (Tại sao mà phải nhịn". Phu Tử viết:
"Thiên Tử nhẫn chi quốc vô hại,
Chư hầu nhẫn chi thành kỳ đại.
Quan lại nhẫn chi tấn kỳ vị,
Huynh đệ nhẫn chi gia phú quý,
Phu phụ nhẫn chi chung kỳ thế,
Bằng hữu nhẫn chi danh bất phế,
Tự thân nhẫn chi vô họa hoạn."
(Làm Vua mà biết nhịn thì trong nước không có điều tai hại, bậc chư hầu mà biết nhịn thì nên nghiệp lớn. Bậc quan lại mà biết nhịn thì phẩm vị đặng cao thăng. Anh em biết nhịn với nhau thì nhà cửa đặng giàu sang. Chồng vợ biết nhịn thì niềm ân ái mới đặng trọn đời. Bè bạn biết nhịn thì danh nghĩa chẳng hư, còn thân của mình mà biết nhịn chẳng lo tai họa.)
Tử Trương hỏi: "Bất nhẫn hà như". (Còn chẳng nhịn thì ra sao?) Phu Tử viết:
"Thiên Tử bất nhẫn quốc khống hư
Chư hầu bất nhẫn tán kỳ xu
Quan lại bất nhẫn hình phạt tru
Huynh đệ bất nhẫn cát phân cư
Phu phụ bất nhẫn tình ý sơ
Tự thân bất nhẫn hoạn bất trừ."
(Làm Vua mà chẳng nhịn thì nước phải trống không. Bậc chư hầu chẳng nhịn thì hư bại thân mình. Bậc quan lại không nhịn thì phải chịu hình phạt. Anh em chẳng biết nhịn nhau, thì chia của cắt nhà phân ly thủ túc. Chồng vợ chẳng nhịn thì tình nghĩa phai nhạt. Còn bản thân mình mà chẳng biết nhịn thì mọi việc hoạn họa chẳng dứt...)
Nghe Ðức Khổng Tử giải nghĩa xong, Tử Trương ngậm ngùi mà than rằng: "Phải lắm, phải lắm, thật là khó thay nếu không có chí kiên nhẫn thì cũng khổ cho bổn phận làm người."
Trong Kinh Hoa Nghiêm có câu rằng: "Nhứt niệm sân tâm khởi, bá vạn chướng môn khai". Một phen cơn giận nổi lên thì muôn ngàn nghiệp chướng nảy sinh. Trong các kinh sách của Phật dạy nhân sinh lấy chữ Nhẫn làm đầu, mà nhiều người mơ màng chưa tỉnh ngộ. Sau một trận giông tố, ắt phải có cây ngã, nhà sập, thuyền tàu chìm Còn người trải qua những cơn thịnh nộ rồi, thường có xảy ra lắm điều tai ương hoạn họa, khi biết tu tỉnh ăn năn thì việc đã muộn rồi.
Trong Kinh Hoa Nghiêm có câu rằng: "Nhứt niệm sân tâm khởi, bá vạn chướng môn khai". Một phen cơn giận nổi lên thì muôn ngàn nghiệp chướng nảy sinh. Trong các kinh sách của Phật dạy nhân sinh lấy chữ Nhẫn làm đầu, mà nhiều người mơ màng chưa tỉnh ngộ. Sau một trận giông tố, ắt phải có cây ngã, nhà sập, thuyền tàu chìm Còn người trải qua những cơn thịnh nộ rồi, thường có xảy ra lắm điều tai ương hoạn họa, khi biết tu tỉnh ăn năn thì việc đã muộn rồi.
Ngày xưa ông Trương Công Nghệ chín đời cùng ở với nhau một nhà. Có câu: "Trương Công Nghệ cửu thế đồng cư". Vợ chồng con cháu có mấy trăm người mà trọn đời chưa có điều chi xích mích, trong gia đình bao giờ cũng đấm ấm như khí hòa mùa xuân. Ngày kia Vua nghe tin bèn ngự giá đến nhà ông mà hỏi rằng: "Nhà của ngươi dùng cách gì mà trong gia đình vui vẻ thuận hòa với nhau như vậy?" Ông Trương Công Nghệ bèn viết một chữ NHẪN thật lớn lên trên một tờ giấy mà dâng lên Vua... Vua xem rồi lấy làm kính phục, liền ban cho ông một trái lê thử coi ông xử sự ra sao. Ông bèn sai người cắt trái lê bỏ vào trong cái thùng lớn đổ nước nấu sôi, rồi kêu tất cả người trong nhà đến, cho mỗi người một muỗng, để gọi là chung hưởng ân Vua.
Nhà của ông có nuôi một trăm con chó, đến bữa ăn nếu thiếu một con thì cả bầy đều không ăn đứng đợi....
Từ những kinh nghiệm xương máu của thực tế cuộc sống mà người Hán đã sáng tạo ra cách viết chữ nhẫn: chữ đao (con dao) ở trên và chữ tâm (con tim) ở dưới. Lưỡi dao ấy ở ngay trên tâm, và nếu như gặp chuyện mà không biết nhẫn nhịn thì tránh sao khỏi đau đớn, có nhẫn nhịn mới chuyển nguy thành yên, bại thành thắng, dữ thành lành…
Trong kinh điển, người biết nhẫn nhục, chính là người mạnh nhất. Còn theo thánh Gandhi: "Nhẫn nhục ví như không khí, chẳng biết chống trả, nhưng có khả năng vô hiệu hóa những quả đấm của kẻ bạo tàn!"
Vì thế mà người xưa đã tốn rất nhiều giấy mực để viết về nó, đã răn dạy rất nhiều những lợi ích và tác hại xung quanh chữ nhẫn này. Thời hiện đại ngày nay thì sao?
Nhẫn không phải là sự cam chịu tiêu cực.
Nhẫn không phải là sự cam chịu tiêu cực.
Đúng vậy, chẳng phải ngẫu nhiên mà chữ nhẫn lại có bộ đao phía trên như biểu hiện của những nỗi thống khổ sâu sắc như dao nhọn, chúng có thể khía vào trong tâm trí, trong con tim ta, làm cho ta đau đớn, tủi nhục và khó chịu.
Nhưng, nhẫn, đừng nên hiểu một cách tiêu cực, là phải gồng mình cam chịu ôm nhục, là luồn cúi để đạt được mục đích. Nếu có chuyện không hay, hãy dùng trí tuệ để thấy đúng lẽ thật, buông xả mọi hơn thua với người ta và không cố chấp phiền hận.
Người “chửi” mình, nếu đúng thì nhận, nếu không phải thì xả bỏ. Chứ nếu nhớ suốt đời, thì tự mình chuốc lấy cái khổ cho mình và còn làm cho người khác khổ lây.
Tóm lại, chữ nhẫn ngoài sự chịu đựng điềm tĩnh còn cần phải có sự tha thứ, phải có từ - bi - hỷ - xả. Nhẫn là độ lượng, khoan dung, nhận đúng bản chất mà kiên tâm nhẫn nại... Nhẫn, chính là thể hiện bản lĩnh của con người.
Khổng Tử xưa đã nói: “Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu” (Việc nhỏ mà không nhẫn được, thì việc lớn ắt sẽ hỏng).
Nhiều gia đình thường treo chữ nhẫn trong nhà, như tự răn mình để giữ được hòa khí trong gia đình. Nhịn đi có một sự, đổi lại được những chín điều lành.
Vậy nên, anh em có tranh nhau tí đất đai, vợ chồng có nổi cơn tam bành, có “hận” sếp, có xích mích gì với hàng xóm, có bị ai “chơi xấu” đi nữa, thôi thì nhẫn đi.
Con tim nhức nhối lắm, khi thấy mình phải chịu đựng thua thiệt, phải kém chị kém em, thành ra hậm hực, tức tối nổ con ngươi con mắt chỉ vì những thứ nhỏ nhặt.
Người ta có cái ví đầm hàng hiệu xịn hơn, thế là phải đua đòi chẳng kém cạnh gì, kẻo mang tiếng “quê”! Hoặc người ta xe nọ xe kia, nếu mình không có, thì đau buồn mà bi luỵ trách móc số sao mãi chả giàu để được làm... đại gia.
Mẹ chồng hủ lậu, lắm lời... cẩn thận đấy! Ra đường, nhẫn á, nhịn á, ganh nhau đến từng chỗ đỗ xe trước đèn xanh đèn đỏ, còi bấm cứ là nhức cả óc. Tông xe vào nhau, là gầm gừ như chuẩn bị xuống cắn xé nhau ngay!
Đến cái chuyện quyền lợi hay tiền nong, ai mà động chạm, thì cứ liệu hồn. Tốt nhất là nên việc ai người đấy làm, tiền ai người ấy hưởng, chứ ức chế quá, là xử lý nhau ngay.
Nhẹ thì bằng bom thư, cao hơn nữa, sẽ được chọn làm đối tượng để buôn dưa lê, nặng thì đơn kiện nặc danh, tệ hơn là thuê xã hội đen dằn mặt...
Thuở phong kiến, chồng có là nông dân thì vợ cũng phải hầu như hầu ông chủ; thời này, chồng mà lười biếng, lại mắc tính loăng quăng bồ bịch, cờ bạc thì dè chừng! Vợ mà đỏng đảnh, hay “không biết đẻ”, hay nọ kia, lơ mơ là ông quăng quần áo ra ngoài đường.
Cho nên, kết hôn cũng nhanh, mà chia tay, ly dị cũng quá lẹ. Chẳng có vấn đề gì phải kéo dài những mấy chục năm. Thời này, chữ nhẫn là chữ gì mà đòi hỏi phải mất thời gian đến vậy?
Nhẫn cũng không phải là nhục một cách hèn nhát.
Thời xưa, vua Câu Tiễn nằm gai nếm mật, nuốt mọi tủi nhục chỉ để chờ thời cơ làm nên chuyện lớn. Như vậy, cái chữ nhẫn nhục trở thành động cơ sống, thành quái chiêu của một số người nhằm đạt đến mục tiêu cần thiết của họ.
Ngược lại, chữ nhẫn như trái tim bồ tát của Quan Âm Thị Kính khi bị “vu oan” mọi bề, lay động thân tâm của con người, đó là:
“Chữ rằng nhẫn nhục nhiệm hòa/ Nhẫn điều khó nhẫn mới là chân tu...”
Nhẫn ngày nay, nhiều khi đã thành nhẫn nhục một cách hèn nhát. Nhẫn quá, thành ra... nhục. Nó là điều sỉ nhục, làm xấu hổ, tổn thương đến lòng tự ái của mình.
Nhục, bởi vì sợ quyền thế, nhục vì đang nằm trong hoàn cảnh bất lợi chưa thể trả thù được, nhục để mong cầu có người khen, hay được chức trọng, quyền cao, nhẫn nhục vì khinh bỉ đối thủ, hay tự cho mình cao hơn người, không thèm chấp nê, phản đối.
“Tránh voi chẳng xấu mặt nào...”, nhiều khi thấy cái sự bất bình ra đấy, nhưng chẳng liên quan đến ta, thì ta “mackeno”. Cái sự nhịn ấy, xem phần nó cũng mang tính AQ, rằng thôi, nhịn đi một tí, chết ai!
Hiểu sai chữ nhẫn nhất là khi ghép chữ nhẫn với chữ tâm, để trở thành nhẫn tâm, ác độc. Cũng như hiểu chữ nhẫn với thói quen chịu đựng đến mức hèn yếu, bạc nhược hết ngày này, qua tháng khác, và cơ đồ sự nghiệp, thành quả chẳng thấy đâu, chỉ thấy con người ngày càng èo uột đi, thảm hại, nhưng họ vẫn tự ru mình là ta đang... nhẫn một cách chính đáng.
Nhẫn nhục một cách hèn nhát, là mềm yếu, cam chịu vô ích, rồi tự mình chìm trong cái cõi mịt mờ của mình, sẽ thành kẻ chui sâu vào vỏ ốc, và điều này sẽ làm suy thoái xã hội, đạo đức con người, làm cho cái ác, cái tham, cái xấu có mầm mống và nguy cơ phát triển.
Nhẫn nhục như thế, theo thuyết nhà Phật, là nhẫn nhục chấp tướng vì vẫn còn do dục vọng và lòng tham thúc đẩy chứ không phải nhẫn Ba La Mật.
Nhưng nếu không biết nhẫn, bạn sẽ có một khuôn mặt... xấu xí
Nếu không biết giữ được cho mình một chữ nhẫn, lúc nào đầu óc cũng căng ra, như một chảo lửa, ta có thể phản ứng ngay tức khắc các vấn đề vừa xảy ra một cách nông nổi, thiếu suy nghĩ...
Gặp chuyện khó chịu, không may, tức khắc lửa giận nổi lên, nếu nhẹ thì chỉ bộc lộ ra sắc mặt, hành động nóng nảy, nhưng nặng và đáng sợ hơn nữa, đó là để chất chứa trong lòng.
Những cơn nóng giận ấy khiến cho khuôn mặt bỗng trở nên rất xấu. Đôi khi, chẳng những không giải quyết được việc gì, mà còn tự tạo thêm những hành động nông nổi, gây thêm bực bội đúng như các cụ đã nói: “Tâm oán giận, mạnh hơn lửa dữ”.
Thật vậy, chỉ một phút nổi nóng, không tự kìm chế được mình mà không dằn được cơn tức giận, nghĩa vợ chồng phải phân rẽ, bạn bè trở thành kẻ oán thù, và mâu thuẫn dẫn đến xung đột (đánh đập vợ con đến tàn tật, vợ giết chồng, con giết cha, đốt phá nhà cửa, tự hủy hoại thân thể mình...).
Có một chị kể rằng, thời mà chị chưa ly hôn, chị đi “đánh” ghen. Đêm hôm, không thấy chồng về, trong một đêm mùa đông giá rét, chị quyết định lôi con nhỏ mới hai tuổi, đặt lên đằng sau xe, đèo con đến nhà nhân tình của chồng, và căm phẫn đập cửa ầm ầm...
Sau này, chị tự nhận ra rằng, chẳng phải vì thương con không có cha, chẳng phải lý do gì, ngoài lòng ích kỷ và hận thù nên chị quyết không ly dị. Cũng chỉ vì chị không nhẫn được, cơn nóng bốc lên đầu và chỉ còn nỗi căm hận.
Cho dù đã bao lần, chị tự dặn mình rằng, đừng để con cái nghe thấy tiếng của hai vợ chồng cãi nhau. Nhưng biết sao được, khi cơn sân hận dâng lên, tiếng chì chiết, cãi vã, lẫn xỏ xiên, thậm chí thượng cẳng chân, hạ cẳng tay ngay trước mắt con cái, vô tình họ đã trở thành một bằng chứng xấu xí của hôn nhân.
Và nếu trước kia, chị nhất quyết không ký đơn ly dị để “hành hạ”, trả hận với chồng, thì sau khi đã hiểu ra: nhẫn không phải là chịu đựng, mà nhẫn còn là xả bỏ những nỗi nhọc nhằn, uất hận, những đau buồn tủi nhục, để cuộc sống dễ chịu hơn, chị đã ký đơn ly dị, nhằm giải thoát cho cả gia đình thoát khỏi cảnh “địa ngục trần gian”.
Chữ nhẫn giống như vàng.
Đọc kỹ những câu răn về chữ nhẫn, ta sẽ thấy, muôn màu cuộc sống bày ra trong sức mạnh của chữ nhẫn. Chữ nhẫn ẩn chứa những phương kế sống của một đời người.
Đọc kỹ những câu răn về chữ nhẫn, ta sẽ thấy, muôn màu cuộc sống bày ra trong sức mạnh của chữ nhẫn. Chữ nhẫn ẩn chứa những phương kế sống của một đời người.
“... Có khi nhẫn để xoay vần/ Thiên thời, địa lợi, nhân tâm hiệp hòa/ Có khi nhẫn để vị tha/ Có khi nhẫn để thêm ta, bớt thù/ Có khi nhẫn: tỉnh giả ngu/ Hơn hơn, thiệt thiệt đường tu khó lường/ Có khi nhẫn để vô thường/Không không, sắc sắc đoạn trường trần ai/ Có khi nhẫn để lắng tai/ Khôn khôn, dại dại nào ai tránh vòng/ Có khi nhẫn để bao dung/ Ta vui người cũng vui cùng có khi/ Có khi nhẫn để tăng uy/ Có khi nhẫn để kiên trì bền gan...”.
Việc lấy đức nhẫn làm sức mạnh (dĩ nhẫn vi lực) cho thấy lợi ích cũng như quyền năng biến hóa, nội lực mạnh mẽ của chữ Nhẫn.
Trong cuốn “Luận về chữ nhẫn” của Mạnh Chiêu Quân có viết: “Chớ nên cáu gắt, cáu gắt sẽ làm tổn thương hòa khí; Chớ nên tức giận, tức giận sẽ làm hủy hoại nguyên khí; Chớ nên đùa giỡn, đùa giỡn sẽ làm hỏng tài khí; Phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn sẽ được thần khí”...
Cũng như câu tục ngữ của Việt Nam: “Chữ nhẫn là chữ tương vàng, ai mà nhẫn được, thì càng sống lâu”. Tự tìm được cho mình một chữ nhẫn thích hợp sẽ giúp ích cho cuộc sống, và nếu biết sử dụng chữ nhẫn sao cho đúng cách, sẽ mang lại cho con người một sức mạnh vô biên!
Các vị ấy hết thuốc chữa nên dùng phương pháp tốt nhất tránh là chữ Nhẫn dùng chữ Nhẫn là Thượng sách, còn không phái góp ý phải khuyên để người ta còn kịp thời tỉnh ngộ. Bởi vậy đạo Phật cùng lời răn lời khuyên của đạo Phật truyền đến muôn đời
Trả lờiXóa@ Nặc danh :Không phải vậy. DN nghĩ thế này : Khi người ta nóng giận mình hãy nhẫn nhịn chịu đựng đi đến khi cơn hỏa của họ xẹp xuống mình góp ý vẫn chưa muộn . Có phải vậy không ND?
Trả lờiXóaChữ Nhẫn nếu biết dùng đúng chốn đúng nơi nó sẽ biến hóa khôn lường "... Có khi Nhẫn để thêm ta bớt thù /Có khi Nhẫn để bao dung / ...." đó cơ mà .
Khi người ta nóng giận mất khôn...36 kế trong cuộc sống, kế ù té quyền là kế sách tốt nhất, còn không ù té quyền được cắn răng mà chịu đựng và "dĩ hòa vi quý" cùng "hòa bình không chiến tranh".ND
Trả lờiXóa@Dải nắng : thật ra tôi không hoàn toàn đồng ý với những suy nghĩ trong bài này đâu mặc dù trong cuộc sống hàng ngày thì Nhẫn Nhục là một yếu tố cần thiết trong quan hệ giữa người và người và chủ yếu là đối với chính bản thân mình nhưng nếu Nhẫn Nhục trong bất kỳ trường hợp nào và thái quá thì nó sẽ trở thành Nhu Nhược. Theo suy nghĩ của riêng cá nhân tôi thì chốn Cửa Phật ở Việt Nam hiện nay không còn là chốn Cửa Phật như ngày xưa nữa. Nó không còn trong sạch để khi bước qua ngưỡng Cửa đó thì con người sẽ cảm thấy tâm hồn mình thanh thản hơn, nhẹ nhõm hơn và không còn dính bụi trần. Hiện nay, những điều này đã trở thành dĩ vãng rồi và Cửa Phật, nhất là những nơi sầm uất, hương khói mịt mù lại là những điểm kinh doanh có lời nhất. Chẳng thiếu gì hình ảnh sư phóng SH hay lái Toyota,Camry như bay trên đường phố, ... và nếu Cửa Phật là nơi thanh tịnh nhất, không ám mùi đời thì làm sao có cảnh các gia đình phải trả những miếng đất ruộng nhỏ không đến 1 m2 ven chùa dùng để làm mộ cho người thân của mình với cái giá trời ơi, đất hỡi hàng trăm, hàng ngàn USD mà vẫn không có đủ để đáp ứng nhu cầu??? Hình thức kinh doanh với thu nhập khủng khiếp đó được che dấu rất khéo léo dưới cái tên là tiền úy lạo, tiền công đức. Nhà Chùa càng hoành tráng thì cái giá phải trả của cái gọi là tiền công đức đó sẽ càng được ( bị ) nâng cao. Có lẽ vậy nên tôi chỉ thường đi ngắm Chùa vào những ngày vắng để cảm nhận được cái tĩnh mịch của nó chứ đi vào những ngày lễ hội thì tôi khiếp lắm. Con người cần phải biết Nhẫn Nhục nhưng cái gì nó cũng phải có gianh giới của nó. Vượt qua cái gianh giới đó thì đó chính là sự Nhu Nhược của bản thân mình với đời.
Trả lờiXóaMình đồng ý với Hòa. Nhưng chữ Nhẫn biến hóa do mỗi người sử dụng nó. Còn đối với chúng ta đã là người luyện thiền ta phải hiểu chữ Nhẫn rộng hơn ngoài nhẫn nhịn ra (chứ không phải nhẫn nhục như mọi người nghĩ- như vậy rất yếu hèn )phải có sự tha thứ, sự độ lượng khoan dung hoặc như thầy tổ nói là từ -bi - hỉ -xả vậy.
Trả lờiXóaCòn Phật ư ? Theo DN nghĩ Phật là ở trong lòng chứ không phải ở chùa . Còn vào chùa chẳng qua chỉ là một hình thức , để lòng mình thanh thản hơn thôi. Ra đường có người ngã xe ta đứng lại đỡ người đó đứng dậy, một người hàng xóm gặp hoạn nạn cần ta giúp đỡ ta sẵn sàng không toan tính vụ lợi ,người đó đã có tâm thiện . Một người có lỗi với ta, ta có thể bỏ qua một cách vui vẻ đó là sự bao dung độ lượng .Đó là chữ Nhẫn được thể hiện . Khi một người đã có chữ Tâm và chữ Nhẫn trong lòng thì Phật đã ở trong họ rồi còn tìm đâu nữa
DN nghĩ đơn giản như vậy đấy.
Mình cũng như Hòa , rất hay đi vãn cảnh chùa nhưng chỉ thích những nơi vắng vẻ tĩnh mịch.
@Dải nắng : Thật ra khi viết thì tôi nghĩ đến hai chữ Nhẫn nhịn nhưng không hiểu sao lại viết thành Nhẫn nhục. Viết xong là gửi đi luôn mà không đọc lại nên mới như vậy. Cám ơn chị Dải Nắng nhé.
Trả lờiXóaTôi hoàn toàn đồng ý với chị là Phật ở trong mình chứ không phải tìm đến nơi Cửa Phật. Tâm là do mình và chỉ có bản thân mình mới tạo được cho mình cái Tâm chứ mọi sự giúp đỡ bên ngoài chỉ là hỗ trợ.
Trong một lần ở Hà Nội, hè năm 2008 thì tình cờ tôi có " vinh dự " chạm trán với một bà bán cháo ngan, miến ngan, ngan luộc ... đã có lần được viết trên báo về tài nghệ chửi khách của bà đó với cái quán vỉa hè đối diện với nhà thờ Hàm Long và thường được mở hàng chiều. Lúc tôi đến gọi đĩa ngan luộc thì đúng lúc bà ta đang chửi sa sả ông chồng gầy còm vì chậm chở rau sống ra để phục vụ khách. Khổ thân ông chồng chỉ dám lầu bầu trong miệng tìm cách thanh minh cho sự chậm trễ của mình mà vẫn bị bà ta cho vài chưởng mà các khách hàng ngồi ăn phải làm mặt lạnh như tiền coi như không hề nghe thấy. Đang xưng xỉa tự nhiên bà ta chuyển giọng ngọt ngào với một cô bé ngồi cạnh là sáng sớm mai lo cho bà ta đủ các thứ hương, hoa, ... để còn kịp đến Chùa vì là ngày rầm. Tôi nghe mà thấy ớn. Những người như vậy đâu có Tâm, có Nhẫn mà thật sự hành động của họ ( cũng như rất nhiều quan chức, doanh nhân khác ở Việt Nam ) chỉ là hình thức mua bán Thánh Thần mà thôi. Tôi là kẻ vô thần, chỉ tin vào bản thân mình và những người thân, bạn bè tốt xung quanh cho nên Thần Thánh với tôi là điều hoàn toàn xa lạ. Tôi không nói là không có nhưng tôi không biết, tôi không quen và chắc nhiều người cũng như tôi thôi, làm sao có thể tin tưởng vào một ai đó hoàn toàn xa lạ. Tâm là bản chất của từng người nhưng để có được chữ Nhẫn thì phải qua một quá trình khổ luyện kiên trì, tự tranh đấu với bản thân mới có thể có được.
Hì hì, chị Bình chắc nhầm anh trai em với anh Hòa - chồng chị Vân (cả 2 người cùng là hội viên CLB). Xin giới thiệu với chị đây là anh cả em, trên anh Hùng (chồng chị Vân, anh Hùng là hội viên mới của CLB). Thực ra bài này là bài rất hay, nếu đọc kỹ, người viết so sánh cách hiểu chữ nhẫn theo cách ngày xưa và theo cách ngày nay "Nhẫn không phải là sự cam chịu tiêu cực" và "Nhẫn cũng không phải là nhục một cách hèn nhát". Em hoàn toàn ủng hộ ý kiến của chị Bình. Các cụ đã dạy từ xưa: "Thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ 3 tu chùa", vì vậy giáo lý nhà Phật dùng để khuyên răn người ta sống thiện từ tâm chứ Phật không dạy đi chùa cầu xin điều này điều nọ. Theo quan điểm của em mình nên hiểu sự việc theo cái cốt lõi của nó chứ đừng nhìn hiện tượng. Việc các nhà sư như thế nào, các phật tử "dỏm" hành lễ ra sao, đấy là việc của họ, còn mình vẫn rất nên sống theo "tâm Phật".
Trả lờiXóa@Phú Hòa :Xin lỗi bạn nhé, mình nhầm với một người bạn trong lớp cũng tên là Hòa.
Trả lờiXóaBạn này,ông lão ,chồng bà bán hàng kia đã thực hiện được chữ Nhẫn rồi đấy nhưng lại là Nhẫn nhục. Một số người mua thần bán thánh mua danh bán lợi kia (kể cả số ít sư sãi trong chùa ngày nay ) đã làm hoen ố nơi cửa Phật . Cửa Phật là nơi muôn đời tôn nghiêm và thanh tịnh . Có những lúc trong lòng ta bất an , ta vào chắp tay ngồi yên tịnh 1 lúc sẽ thấy lòng ta dịu lại . Bước chân ra khỏi chùa ta đã thấy lòng ta thanh thản biết bao .
Còn Phật đã ở ngay trong bạn rồi đó đâu có xa lạ gì , bởi nhẽ bạn đã luôn làm việc tốt , việc thiện cho nên bạn luôn tin tưởng nơi bản thân , bạn bè tốt xung quanh mình .Trong bạn đã có một chữ Tâm
Sự kiên trì nhẫn nại được tích tụ nay một chút , mai một chút, dần dần chữ Nhẫn ngày càng đậm lại và sáng chói trong lòng lúc nào không hay
Có một lần mình đi Hòa Bình ,khi trở về trời đã tối .Từ Hòa Bình về Hà Nội có một khoảng trống toàn đồng ruộng mình bị nổ lốp xe ở đó .Nhìn xung quanh không một bóng nhà dân , hai chị em rất sợ, nhưng đành phải dắt xe, đi mãi đi mãi vừa mệt vừa đói trên tay có cả một bé gái 3 tuổi nữa chứ .Rồi cũng thấy một mái nhà , và cũng rất mừng lại đúng là nhà sửa xe . Gọi cửa anh ta nhận sửa xe ngay và ngồi một lúc thì thấy người vợ bê lên một rổ sắn nóng nghi ngút khói, cháu bé thấy vậy sà xuống đòi ăn ngay, còn chị em mình cảm động thật sự không biết nói gì chỉ cảm ơn thôi . Khi về bạn có biết không anh ta chỉ lấy 5 nghìn đồng vá xe thôi mình đưa tờ 20.000 đ nhất định không lấy mà bảo rằng các bác không có tiền lẻ thì thôi em biếu các bác , mình đành phải trả đúng vậy, chị vợ còn gói cho mình mấy miếng sắn cho ăn đường nữa chứ.
Năm sau bọn mình có lên Hòa Bình
nhưng không gặp lại , họ đã về quê vì không làm ăn được.
Vậy đấy xã hội ta đâu có thiếu người tốt phải không bạn ?
Nếu vậy phải gọi bằng anh rồi .DN xin lỗi anh Phú Hòa lần nữa nha
Trả lờiXóaChữ "nhẫn nhịn","nhẫn nhục","kiên nhẫn" trong tiếng Việt là khác nhau, còn trong chữ Hán có khác hay cùng một chữ nhỉ?
Trả lờiXóa'nhẫn nhục' cũng tốt chứ, Hàn Tín ngày xưa thời trẻ nhẫn nhục chui qua háng anh hàng thịt trước sự chứng kiến của mọi người để được sống mà sau này trở thành đại tướng quân lừng danh của Lưu Bang Hán cao Tổ.
Chuyện kể lúc đó Hàn Tín chỉ nghĩ giờ mà hết dưới tay cha hàng thịt này thì ko đáng, sau này mình còn chỉ huy trăm vạn tướng sỹ bằng vạn thằng này cơ mà. Thế là ông vui vẻ làm. Nói là ông "nhịn nhục"- ko sai, nhưng thực ra ông ko có ấm ức gì khi 'chui háng'. Vậy ra chữ "nhẫn" về cơ bản ko phải là cho người ngoài nhìn vào bình luận,đánh giá mà là sự nhận thức tự tâm hoặc sự 'chứng nghiệm' tự thân của mỗi người.
"Nhẫn" dược thì tốt vô cùng,ích lợi chẳng cần bàn cãi: nó làm cho mình 'tự chủ' được bản thân 'thoát hiểm' khỏi những tình huống 'xung đột' hay bị 'kích động'. Vì đôi khi chỉ vì một cơn tức giận mà phá hỏng hết những gì đã xây đắp trước đó!
Luận bàn về "nhẫn" mang lại cái hay văn học của sự 'biện luận' cũng như sự thú ví khi xem chữ 'nhẫn' thư pháp, còn nhờ đó mà có thể nhận thức để 'nhẫn' được thì e rằng đó là việc khác hẳn ?
Theo tôi nếu ta còn nhắc đến 'nhẫn' thì tức là ta còn chưa hoá giải được vấn dề 'sân',chưa có 'minh triết' và sự 'ung dung tự tại'. Người tu thiền, hướng đạt đến 'tĩnh tâm' thì dần dần sẽ bỏ đi chữ 'nhẫn',vì ko cần nữa.
Và điều này nữa : một kẻ đại gian đại ác vẫn có thể luyện được chữ 'nhẫn', nhưng ko thể tiếp thu giáo lý đạo phật và tu thiền được.
Vì thế 'nhẫn' chỉ là 'phương tiện' (vì người tốt kẻ xấu đều có thể luyện và sừ dụng nó cho mục đích riêng của mình),nó quyết không phải là 'đích' như 'chân','thiện', 'mỹ'!
Còn mở rộng 'nhẫn' ra tận khả năng 'tha thứ' thì sức 'biện luận' quả là vô biên.
Với tôi 'nhẫn' là 'nhẫn'.và nó sẽ biến mất nếu ta 'tâm tĩnh'.
Trong tu phật có giác ngộ 'chánh niệm','tỉnh thức' trong từng bước chân...thì còn cần gì 'nhẫn' nữa!
Chia sẻ những suy nghĩ cảm tính nông cạn này,có diều ko đúng chân thành mong mọi người ko chấp.
Chữ "Nhẫn" xem ra khó thật! "Nhẫn trong gia đình, ngoài xã hội, nhẫn trong cuộc sống này, trong đời này...
Trả lờiXóaThu "siêu thật", ngồi được Kiết già rồi,chứ chị vẫn đau đến chảy nước mắt,mà cả tháng nay rồi, mỗi lần tập lại nhủ "Phải cố gắng,phải kiên nhẫn không được bỏ cuộc".Chị vừa thiền xong, đau quá nên nghe "Xả thiền"là xả luôn,hóa ra mới có một tiếng.
Thu rất thích lời góp của anh Tuấn Linh. Đúng là như vậy. Cái mà mỗi người học thiền phải đạt đến là chữ "Nhẫn" và phải hiểu rõ mình cần chữ "Nhẫn" nào và khi mình còn nhắc đến nó, còn cầu đến nó thì có nghĩa là mình vẫn chưa đạt được. Chỉ khi nào chữ "nhẫn" mà mình cần hòa vào với mình làm một, mình thực hành nó mà không hề nghĩ rằng "Tôi đang nhẫn đây" thì lúc đó mình mới có được sự tĩnh tâm, có thể luôn tự chủ, mới thực sự buông bỏ, mới có thể nghĩ đến việc luyện lên cao tầng.
Trả lờiXóa@ Chị Hồng: Chị ơi, ngồi mãi rồi cũng quen. Dạo này em đang tập "Rũ Sạch Bụi Trần". Em bị dị ứng nhưng nhất định không dùng thuốc, không dán quẻ dịch, nhân dịp em quyết luyện bài "RSBT". Ngồi được 19 hôm rồi chị ạ. Cảm giác sau mỗi lần xả thiền thật dễ chịu, cảm thấy mình vừa "vượt qua" được chính mình. Mỗi lần muốn buông tay, em lại hình dung ra U Thoa đang ngồi trước mặt, vậy là lại cố bằng được. Mình có nhiều tấm gương để noi theo ở bên CLB, chị nhỉ.
ÔI, đọc những bài nhận xét, đóng góp của mọi người mà thấy như mình vừa được một món quà lớn và vô cùng quý giá. Lúc đọc xong, HV thấy như mình vừa bước ra từ một cõi nào đó và trở về thực tại. HV không dám bàn về chữ Nhẫn, tự thấy mình không đủ tầm, nhưng bản thân luôn tự tu, cố gắng tu thân trong mọi hoàn cảnh. Luôn nhớ câu: "một câu nói sân đốt cháy cả một rừng công đức", cố gắng "từ, bi, hỷ, sả", cố gắng "hiền", cố gắng thương cả những người còn "vô mình", cố gắng thầm cám ơn cả những người vừa mắng mình xong, vì nghĩ rằng, khi người ta mắng mình, mình khó chịu thế nào, thì khi mình mắng người khác, người khác cũng khó chịu như vậy, nhờ người mắng mình mà mình mới biết điều đó, thế thì phải cám ơn người ta rồi. Còn phải cố nhiều lắm. Nhưng có một điều HV đã cố và làm được đó là trước mỗi một tình huống, dù dễ xử hay khó xử, HV thường niệm "A DI ĐÀ PHẬT", sau đó sẽ tìm được cách xử lý tình huống đúng đắn. Cám ơn tất cả các anh chị đã viết những bài thật bổ ích và quý giá.
Trả lờiXóaTheo HV: Một câu nói làm đốt cháy cả núi rừng công đức. Và dù đúng hay dù sai hay dễ xử hay khó xử. Khi niệm Nam Mô ADIDAPHAT làm trong lòng ta dịu lại con người ta trở nên bình tĩnh và chín chắn hơn. Và thấy được sự Từ, Bi, Hỷ, Xả cùng Chân, Thiện, Nhẫn của Đạo Phật. Chúc HV thành công và tinh tấn theo Phật Pháp để lớp trẻ sau này Cùng bạn bè người thân có
Trả lờiXóađược sự chỉ bảo của HV và lấy HV làm tấm gương Tu định
HV cám ơn ND đã chia sẻ, cũng chỉ mong những người thân xung quanh mình thấy mình "hiền" , tươi cười, vui vẻ và khi cần mình có được những lời khuyên có ích, chỉ thế thôi, thế là đủ "sáng cho người niềm vui, chiều cho người bớt khổ" rồi.
Trả lờiXóaHV xin bổ sung: "Một câu nói SÂN đốt cháy cả một rừng công đức" ạ.
Trả lờiXóaBởi vậy! Là mình hãy cố gắng sống tốt và sống Từ, Bi, Hỷ, Xả cùng Chân Thiện Nhẫn đã và lấy đó làm bài học của cuộc sống, lấy đó để rút kinh nghiệm trong cuộc đời, lấy đó để nhìn lại bản thân mình và sửa mình và cố gắng không lặp lại sai lầm của họ. ND
Trả lờiXóaBởi vậy! Là mình hãy cố gắng sống tốt và sống Từ, Bi, Hỷ, Xả cùng Chân Thiện Nhẫn đã và lấy cái sai của họ làm bài học của cuộc sống, lấy đó để rút kinh nghiệm trong cuộc đời, lấy đó để nhìn lại bản thân mình và sửa mình và cố gắng không lặp lại vết xe đổ của họ. ND
Trả lờiXóaND: Vâng đúng vậy ạ. Một ví dụ trong thực tế là mỗi khi nhìn thấy ai đó cãi nhau chẳng hạn, mặt đỏ phừng phừng, mắt trợn ngược, ánh mắt căm hờn, cũng có khi mặt tái nhợt...giận dữ, gào thét, HV thấy sao mà thương cho họ thế, không hiểu mình có đủ sức để làm như họ không? rất mệt và căng thẳng, còn căng thẳng tiếp tục sau đó nữa chứ, rồi họ sẽ ra sao khi gặp lại nhau? Rồi cả đời, chẳng lẽ mỗi khi gặp người đã cãi nhau với mình, nỗi tức giận lại đầy vơi ???
Trả lờiXóaVà tự thấy rằng nếu mình cãi nhau thì mình cũng sẽ xấu xí như vậy đó, cũng mắt trợn ngược, mặt tái nhợt... Thực sự thương cho họ, tim, phổi, toàn thân của họ lúc đó chắc chắn bị chứa chất toàn năng lượng đen và sau những cuộc cãi vã có lẽ họ sẽ ốm mất. Vậy tại làm sao có người chỉ vì quá tức giận mà đứt mạch máu não rồi ra đi vĩnh viễn.
HV có đọc một bài viết khuyên rằng có lẽ ta nên luôn mang trong mình một cái gương, để mỗi khi ta giận dữ, hãy lấy gương ra soi để tự ta thấy gương mặt ta lúc đó như thế nào, thì những sự việc không hay mà ta nhìn thấy hàng ngày đó chính là gương để ta soi vào, để ta tự điều chỉnh bản thân, đó chính là tu phải không ạ?
Không sao cả. Ngay cả Đức Phật Tổ Thích Ca còn nổi giận mắng Ma Vương khi Ma Vương đến quấy rầy và thử thách ngài khi ngài đắc đạo. Còn tuỳ trường hợp và xem xét.ND
Trả lờiXóaTán thành ý kiến của bạn ND!
Trả lờiXóaKhông hẳn tức giận hay tỏ thái độ bực bội trước ‘ngang trái’ là thiếu ‘nhẫn’,mất ‘chân tu’!
Có lẽ trong quá trình 'tu thân,tu tâm' nếu đặt tiêu chí 'tiệt diệt' 'tham - sân - si' trong con người mình để làm tiêu chuẩn soi rọi, thì e rằng cho đến lúc " Vĩnh viễn buông tay phận người " cũng khó mà thấy kết quả? :(
Mà,dù cho có làm được,ta sẽ thành một người " không buồn, không vui",sống giữa thế giới 'Nhân Sinh' ,con người 'đắc tu' ấy trở thành 'không giống ai',liệu có nên không?
Đạo phật có một triết lý hết sức sáng tỏ,rất thiết thực cho việc tu trong đời sống 'nhân sinh' , và rất ...' biện chứng'.
Đó là lời khuyên "Hãy nhận thức vấn đề của mình".
Hiểu đơn giản tức là : không cần 'diệt' cái gì hết mà chỉ cần cố gắng 'nhận thức' ’Nó’,thế là đủ!
Và trên con đường 'nhận thức' 'vấn đề của mình' ấy,dần dần ta sẽ nhận ra 'chánh niệm',ta sẽ 'tỉnh thức'...
'Nó' ở đây là ...đủ thứ,cả vật thể lẫn phi vật thể,cả thân lẫn tâm.. : cơn đau kinh niên, cơn nổi giận bất thần, nỗi lo sợ...vv và vv...là những gì ‘lung lạc’ mình, làm mình ‘bất ổn’.
OSHO là một nhà thực chứng tâm linh, bậc thầy thiền định-người Ấn độ ,có người bạn là một thương gia. Ông này kể với Ngài là ông có tính nóng hay nổi giận bất ngờ nên nhiều khi vì thế mà làm hỏng việc,ông biết thế nhưng không tài nào sửa được và nhờ OSHO giúp. OSHO cho người bạn một lá bùa và dặn luôn giữ nó trong túi áo và chỉ khi nào nổi nóng thì mới lấy nó ra xem.
Ngày hôm sau,bất thần một con giận bùng lên,chợt nhớ lời OSHO,người thương gia lấy lá bùa ra đọc.
Trong bùa ghi mấy chữ " "Tôi đang nóng giận ".
Đọc xong, người thương gia nọ,bỗng chợt tỉnh như bị dội một gáo nước lạnh. Ông hết cơn giận dữ.
Đương nhiên không phải sau đó ông này hết ngay tính nóng nẩy, vấn đề là ở chỗ từ đây mỗi lần nổi giận,ông ‘biết’ là mình đang giận.Khác với trước: cơn giân dữ tuỳ tiện lôi ông theo nó,giờ thì ông bắt đầu giành lại thế ‘tự chủ’ : đầu tiên biết ‘có nó’, rồi dần dần ‘chế ngự’ nó.Bằng cách như thế là ông thương gia nọ đã từ từ ‘nhận thức’ dược vấn đề ‘nóng nẩy’ của mình .
Thậm chí trong một cuốn sách,Thiền sư Thích Nhất Hạnh khuyên những người bị ám ảnh bởi nỗi ‘sơ chết’ rằng ; cách tốt nhất để bạn thoát ra tình thế này là tập ‘đối diện’ với ‘cái chết’, bằng cách nằm bất động,thở nhẹ và để trong tâm thức xuất hiện ý nghĩ ‘mình sắp chết’, ’bắt đầu lạnh từ 2 chân’,’cái chết dần dần lan tới đỉnh đầu’…vv…dù có sợ ‘chết khiếp’ bạn hảy cố làm như vậy…nhiều lần. Làm được như vậy tuy ‘nỗi sợ chết’ vẫn còn nhưng ‘nó’ không thể ám ảnh bạn được nữa. Và đây cũng là một ví dụ về ‘nhận thức vấn đề của mình’.
Và còn không biết bao nhiêu ví dụ nữa về cách ‘nhận thức vấn đề của mình’…mỗi người đều có thể tìm ra những ví dụ như thế cho mình.
Cốt lõi của lời khuyên này là: nếu bạn có vấn đề,không nên lảng tránh nó vì làm như vậy nó vẫn còn đó luôn bám theo bạn và bất kỳ lúc nào cũng có thể làm bạn khiếp sợ. Hãy ‘nhận thức’ nó, ‘đối diện’ với nó dủ cho lúc đầu bạn sẽ rất ‘khó khăn’, từ từ nó sẽ biến mất,hoặc nó không còn đáng sợ như trước nữa.
“Hãy nhận thức vấn dề của mình” ,thật đơn giản - không chỉ là một lời khuyên hữu ích mà hơn thế : đó là một triết lý sâu sa của nhà Phật hướng dẫn đường di cho con người những ai muốn phấn đấu cho cuộc sống ‘an lạc trên từng bước chân’ trong cõi ‘nhân sinh’ này.
& A Tualinh: Nhận xét của anh rất hay. Em cũng đã giác ngộ được điều này từ lâu. Khi mình càng sợ hãi "nó", càng lẩn tránh "nó" thì "nó" càng đeo bám mình, vì vậy cách đơn giản nhất để thoát ra khỏi "nó" chính là đối diện thẳng với "nó" mình sẽ không còn sợ hãi nữa và nhất định sẽ có cách giải quyết.
Trả lờiXóaCó vẻ như cách suy nghĩ của em có ảnh hưởng tới lũ trẻ. Một hôm em nghe Phương nói với Bi khi Bi bảo là sợ ma: "Việc gì phải sợ. Trước sau gì mình cũng là nó." Thế đấy, nghe thật buồn cười nhưng đúng là như vậy. :D
Xin đa tạ. Thật chí lý.
Trả lờiXóaThật đáng khâm phục.
Trả lờiXóa@tualinh!Thật đáng khâm phục sự hiểu biết. Qủa là một người có sự nhìn xa trông rộng. Đúng thật con người phải biết đối diện với sự thật và phải biết đối diện với chính bản thân mình. Và thật dũng cảm và đáng tự hào. Chết có gì đáng sợ đâu và vui vẻ bắt tay với cả Thần Chết.nd
Trả lờiXóaCâu chuyện: Sự nóng giận và câu chuyện về những cái đinh
Trả lờiXóa"Một cậu bé nọ có tính hay nổi nóng. Một hôm cha của cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu:
- Mỗi khi con muốn nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và đóng một cây đinh lên chiếc hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên cậu bé đã đóng hơn một chục cây đinh lên hàng rào gỗ. Và cứ thế số đinh tăng dần. Nhưng vài tuần sau cậu bé đã tập kềm chế dằn cơn nóng giận của mình và số lượng đinh phải đóng mỗi ngày ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình dễ hơn là phải đi đóng đinh lên hàng rào.
Đến một ngày, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo:
- Tốt lắm, nếu bây giờ con tự dằn lấy được và không nổi nóng một lần thì con hãy nhổ một cây đinh ra khỏi hàng rào.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đã vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng trên hàng rào đã không còn cây đinh nào cả.
Người cha nói nhỏ nhẹ với cậu:
- Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh con để lại trên hàng rào.
Hàng rào đã không giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những lổ đinh này, chúng để lại những vết thương khó rất khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương dù lành nhưng vết sẹo cũng còn để lại mãi.
Con hãy luôn nhớ: Vết thương tinh thần còn đau đớn hơn cả thể xác. Bạn bè ta, những người chung quanh ta là những viên đá quí. Họ giúp con cười và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở mổi khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho con. Hãy nhớ lời cha...".
Nóng giận thuộc về tâm sân hận,nếu đã theo con đường tu tập, mỗi lần cơn nóng giận khởi lên trong tâm ta hãy dùng chánh niệm ghi nhận và quan sát nó, tâm sân hận sinh ra rồi sẽ diệt đi. Cũng có thể dùng thiền quán để quán chiếu luật nhân quả, khi hiểu được tâm sân hận có thể là nhân tạo một quả xấu cho bản thân mình, tạo nghiệp bất thiện cho bản thân, khi đó ta sẽ có thái độ đúng, nhìn nhận và buông bỏ chứ không bị cuốn theo tâm sân hận.
Xin trích :
Trả lờiXóaCảm xúc
"Chúng ta phải ý thức về nỗi đau của chúng ta , không nên đè nén cơn giận hoặc buồn phiền mà cho phép chúng hiện diện để quan sát chúng xảy ra như thế nào . Chúng ta ôm niềm đau ấy như ôm một em bé với tất cả lòng ưu ái .. Thực tập thở và đi trong chánh niệm, rồi nhìn sâu vào bản chất của cảm xúc ( giận , buồn...), nghĩa là tìm hiểu những nguyên do xa gần đã làm nó phát khởi, không nói hay không hành động bất cứ một điều gì để phản ứng lại khi nỗi buồn hay cơn giận còn đó, bởi vì làm như thế chúng ta sẽ tạo đổ vỡ trong chính chúng ta và người khác. Phản ứng lại theo các cảm xúc không phải là giải pháp, dù sự phản ứng ấy chỉ là những lời nói .. Khuynh hướng muốn làm cho người khác đau khổ để cho mình bớt khổ là khuynh hướng bạo động ,..."
Chánh niệm
"chánh niệm , có nghĩa là tâm không bị động do tác động ở bên ngoài . Chữ niệm không có nghĩa là nhớ tưởng quá khứ, nhất là nghĩ tới quá khứ để đánh mất mình trong đó. Chúng ta có thể định nghĩa chánh niệm là năng lượng có khả năng nhận diện được bất cứ những gì đang xảy ra bây giờ và ở đây. Chánh niệm là tự làm chủ , là sự ý thức, sự có mặt của tâm ý một cách trọn vẹn, tự chủ và sáng tỏ ngay trong mỗi giây phút của hiện tại . Chánh niệm có khả năng giúp cho ta ý thức được những gì đang có mặt, đang xảy ra trong ta và quanh ta . Chúng ta có thể tiếp xúc được với những mầu nhiệm của sự sống, có khả năng nuôi dưỡng và trị liệu ta. Chúng ta cũng nhận diện được và chuyển hóa những khổ đau . Chúng ta thực tập chánh niệm khi thở, khi đi, khi đứng, khi nằm, khi ngồi và khi làm việc. Chúng ta có thể thực tập chánh niệm mỗi giây phút trong đời sống hàng ngày, không chỉ trong tư thế ngồi thiền, mà khi nấu cơm, giặt áo, lái xe, rửa bát, đi cầu, .v.v. chúng ta cũng có thể đặt mình trong trạng thái thân tâm nhất như. "
(Thiền sư Thích Nhất Hạnh )
Tôn giáo dạy chúng ta nên biết ăn năn, hối cải. Luật pháp ngăn chúng ta không làm điều xấu. Ta có thể đi nhà thờ xưng tội hay vào chùa cầu tai qua nạn khỏi. Và luật pháp có thể không chạm đến ta. Song có một thứ luật mà Chúa hay Phật cũng đều tuân theo, một thứ luật vô hình giúp ta tin và hy vọng vào cuộc sống. Đó là luật Nhân Quả.
Trả lờiXóaguyên tắc quan trọng nhất để thành công chỉ gói gọn trong một câu đơn giản: bạn nghĩ mình như thế nào thì bạn sẽ trở nên như thế. Điều này hầu như chính xác trong mọi trường hợp. Rõ ràng, không phải những gì xảy ra với bạn mà chính cách bạn suy nghĩ về những gì xảy ra sẽ quyết định cách phản ứng hay cảm nhận của bạn. Không phải thế giới bên ngoài quyết định điều kiện hay hoàn cảnh sống, mà chính thế giới nội tâm mới là yếu tố tạo ra hoàn cảnh cuộc đời.
Trả lờiXóaBạn có quyền chọn lựa cuộc đời mình
Trả lờiXóaQuyền tự do lớn nhất của con người là quyền được lựa chọn cuộc sống. Không ai đủ quyền năng buộc bạn phải suy nghĩ, cảm nhận hay hành động theo cách mà bạn không mong muốn. Mọi cảm xúc và cách cư xử của bạn hoàn toàn bắt nguồn từ cách bạn suy nghĩ, nhận thức về thế giới xung quanh và về những gì đang xảy ra. Tiến sĩ Martin Seligman của Đại Học Pennsylvania gọi cách phản ứng này là : “phong cách diễn giải” – cách bạn diễn đạt hay giải thích sự việc xảy ra. Phong cách diễn giải này nằm trong tầm kiểm soát của bạn và có thể đạt được thông qua quá trình học hỏi. Bạn có thể diễn giải sự việc theo cách khiến bản thân thấy vui vẻ và lạc quan thay vì tức giận và thất vọng. Bạn có thể quyết định phản ứng mang tính xây dựng và tích cực thay vì bi quan, yếm thế. Tất cả tùy thuộc vào bạn.
Suy nghĩ và cảm xúc của con người luôn thay đổi và chịu tác động nhanh chóng bởi các sự kiện xung quanh. Ví dụ, khi nhận được một tin tốt lành, bạn lập tức có thái độ hân hoan vui vẻ, lạc quan. Ngược lại, nếu nhận được tin xấu, ngay lập tức bạn sẽ trở nên khó chịu, buồn phiền và nóng nảy, ngay cả khi đó là tin không chính xác hay sai sự thật. Như vậy, cách bạn diễn giải sự việc cho bản thân sẽ quyết định phần lớn cách phản ứng của bạn.
Tu hành thì phải chịu thiệt thòi, thua lỗ; có vậy tu mới tiến bộ.
Trả lờiXóaTu hành là làm những việc mà không ai chịu làm; luôn dũng mãnh, tinh tấn, chứ không phải tính toán, so đo rằng: "Việc này đâu phải để tôi làm!"; bởi đó là thái độ chẳng khác người đời.
Làm những việc mà kẻ khác không làm, đó là cách tu phước huệ. Tu hành không phải là làm việc tính toán so đo; không cần phải toan tính, sắp đặt.
Ðiều tốt thì góp nhặt để học; điều xấu thì vất qua một bên. Tự mình trong lòng thông hiểu là đủ rồi; thuận theo đây mà tu hạnh Nhẫn-nhục Ba-la-mật. Tu thì đừng hỏi "đúng" với "sai", đừng kể "hữu lý" hay "vô lý."
Tu thì đừng nói thị phi, ai đúng ai sai. Dù mình đúng lý mà người khác nói mình sai, mình cũng cứ tiếp nhận ý kiến ấy. Hễ bạn tự nhận mình sai - dù mình đúng - thì phiền não sẽ không khởi; bằng ngược lại, tâm bạn sẽ không an, phiền não sẽ kéo tới.
Trên đường tu, có rất nhiều thứ không giống với đường đời, thế tục; do đó, đừng nên tranh chấp "đúng" với "không đúng."
Cần tu đến chỗ chánh niệm lúc nào cũng hiện tiền. Có chánh niệm thì mới có khả năng phân biệt thế nào là đúng, thế nào là sai; rồi từ đó mà hành động.
Trả lờiXóa@ Nguyễn Hoàng: Câu chuyện về chiếc đinh rất thú vị.
Trả lờiXóa@ TL: Trích dẫn của anh rất hay.