Suối sâu đèo cao bao khó khăn vượt qua bộ đội ta vâng lệnh Cha già
Về đây giải phóng quê nhà
Đất nước miền Tây Bắc đau thương từ bao lâu dưới ách loài giặc tàn ác
Quân với dân một lòng không phân miền xuôi ngược
Cùng đồng tâm tiêu diệt hết quân thù.
Đây miền Tây Bắc ta phá đồn giặc tan
Nương lúa xanh về ta vui sống trong tự do miền rừng núi hướng về Cha già
Từ đây đời sống chan hòa
Tay nắm tay vui mừng không phân miền xuôi ngược
Cùng dựng xây tươi đẹp nước non này.
Qua miền Tây Bắc núi vút ngàn trùng xa
Suối sâu đèo cao bao khó khăn vượt qua bộ đội ta vâng lệnh Cha già
Về đây giải phóng quê nhà
Đất nước miền Tây Bắc đau thương từ bao lâu dưới ách loài giặc tàn ác
Quân với dân một lòng không phân miền xuôi ngược
Cùng đồng tâm tiêu diệt hết quân thù.
Vài nét về nhạc sĩ Nguyễn Thành và hoàn cảnh ra đời của bài hát "Qua miền Tây Bắc"
Nhạc sĩ Nguyễn Thành (bên phải) |
Bài hát “Qua miền Tây Bắc”ra đời vào một đêm mưa năm 1952, trên đường hành quân trong chiến dịch Tây Bắc. Mưa mỗi lúc một to, đoàn quân phải căng lán tạm trú trên đỉnh đèo Khau Vạc cao hơn 2.000m, sau khi đã vượt qua bến Ô Lâu để tiến vào Tây Bắc. Nhạc sĩ Nguyễn Thành khi ấy là một chiến sĩ trẻ, mới 21 tuổi, thuộc đoàn văn công 308. Đêm ấy là một đêm rất lạnh, Nguyễn Thành không sao chợp mắt được. Anh thanh niên Hà Nội chui ra khỏi lán, nhóm lửa ngồi sưởi. Nhìn những đốm lửa bập bùng trong rừng hoang đêm lạnh, Nguyễn Thành nhớ lại trên đường hành quân mình đã chứng kiến đồn bốt giặc ở khắp nơi, những hàng rào dây thép gai bao bọc, nhân dân đói khổ, đất nước bị kẻ thù chiếm đóng, lòng căm thù ngùn ngụt khiến anh nóng người lên giữa đêm lạnh, và thoáng hình ảnh đoàn binh Tây Tiến trong thơ của Quang Dũng, những nét nhạc đầu tiên đã hiện ra trong đầu: “Qua miền Tây Bắc núi vút ngàn trùng xa, suối sâu đèo cao bao khó khăn vượt qua. Bộ đội ta vâng lệnh cha già, về đây giải phóng quê nhà”… Cứ thế, rất nhanh, bài hát như một mạch nguồn chảy ào ra và Nguyễn Thành chỉ kịp ghi lại trên một mảnh giấy nhỏ. Nhưng khi viết xong, anh cảm thấy bài hát chưa chuyển tải được hết ý nghĩa của chiến dịch, nhất là Sư đoàn 308 lại được Bác Hồ đến thăm và động viên trước khi vào trận, vì vậy phải làm sao để xứng đáng với sự quan tâm tin tưởng của Bác và nhân dân. Thế là Nguyễn Thành vò mảnh giấy đó và vứt vào chân đống lửa rồi quay vào lán cố chợp mắt vài phút cho cuộc hành quân ngày mai.
Nhưng không ngờ, ngọn lửa đã không thiêu cháy bài hát đầy dũng khí, viên giấy không lăn tới được đống lửa, mà lại… rơi vào tay mấy anh em Phùng Đệ, Nguyễn Phúc, Trần Chất. Họ nhặt lên xem, kêu hay quá và lẩm nhẩm tập hát cả đêm. Sáng ra, khi tỉnh dậy trong tiếng đàn guitar bập bùng của ca sĩ Trần Chất, Nguyễn Thành lặng đi không tin ở tai mình, vì chính mình cũng thấy hay quá. Bài hát với những giai điệu khỏe khoắn, nhanh như bước hành quân trên đường đèo khấp khểnh, đã nhanh chóng lan truyền đi khắp các đoàn quân. Cái lạ của bài hát này là không tuyên truyền gì mà anh em bộ đội đều thuộc. Nhạc sĩ Huy Thục khi đó đang ở Quân khu 3 cũng thuộc. Rồi đội quân Nam tiến truyền bài hát vào Nam. Nhiều người khác nữa ở các miền đều thuộc. Và tên bài hát là do anh em chiến sĩ tự đặt, lấy bốn chữ đầu của bài hát, dễ thuộc, dễ nhớ mà lại nói lên tinh thần của cả bài hát.
(Xem thêm TẠI ĐÂY)
(Nguồn: Nguyễn Thanh Bình's blog trang opera)
(Nguồn ảnh: Internet)
(Nguồn ảnh: Internet)
Thu ơi nghe bài này , như đang đưa mình về tuổi 20 ấy.
Trả lờiXóa@ Chi Bình: Vâng, em cũng thấy thế.
Trả lờiXóa