Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2011

Cuộc gặp lịch sử giữa tử tù và viên cai ngục (P1)

Một bác trong CLB đã gửi cho ban biên tập Blog bản photocopy câu chuyện này với mong muốn chia sẻ với mọi người. Câu chuyện Cuộc gặp gỡ lịch sử giữa tử tù và viên cai ngục gồm 3 phần. Xin giới thiệu lần lượt từng phần.

Cuộc gặp lịch sử giữa tử tù và viên cai ngục (P1)
Đỗ Doãn Hoàng (Báo Lao Động)
Chín cái răng tìm gặp "ác quỷ " nhà tù Phú Quốc Đầu tháng 12/2010, lần đầu tiên sau hơn 40 năm thoát khỏi cái nhà tù đã tra tấn đến chết 4.000 người tù cộng sản, yêu nước, ông Vũ Minh Tằng đã trở lại đảo Phú Quốc, thực hiện "cuộc gặp lịch sử" với "ác quỷ" Bảy Nhu.
Trong phóng sự Người về từ "địa phủ" và 9 chiếc răng lưu  lạc Dân trí đăng ngày 27/7/2010, chúng tôi đã kể về số phận thảm thương của một chiến sĩ cộng sản kiên trung trở về từ "địa ngục trần gian" nhà tù Phú Quốc. Được sự đồng ý của tác giả, chúng tôi tiếp tục đăng thông tin tiếp theo về cuộc gặp gỡ  giữa "người về từ địa phủ" Vũ Minh Tằng và kẻ từng được mệnh danh là "ác quỷ"  ở nhà tù Phú Quốc.


"Tôi chỉ đi tàu bay hai lần, hai lần đều bị còng tay và bịt mắt"
Ngay từ khi đọc những dòng miêu tả hiếm hoi của chúng tôi về cảnh sống hiện tại của viên "thượng sĩ bẻ răng" khét tiếng Bảy Nhu, nhiều độc giả đã bày tỏ mong muốn tổ chức một cuộc gặp "nảy lửa" giữa ông Tằng và "quỷ sống". Hình ảnh Nhu và thuộc cấp sáng tạo ra "trò chơi" ghè răng hàng chục, hàng trăm người tù, rồi thu gom răng "tươi" lại, để trong những cái ống bơ sắt, đeo trước cổ, mỗi bước đi lại phát ra tiếng kêu lóc xa lóc xóc đó, có lẽ nó còn khiến nhân loại tiến bộ mãi mãi "không tin được dù đó là sự thật". Ông Vũ Minh Tằng được độc giả về tận xã Vĩnh Hào (huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định) tặng xe lăn, tặng tiền, quà, trị giá khoảng 80 triệu đồng.
ông Tằng, sau gần 40 năm mới có dịp trở lại nhà tù Phú Quốc,điạ ngục trần gian từng tra tấn mình chết đi sống lại, tàn phế suốt đời.
Ông Tằng, sau gần 40 năm mới có dịp trở lại nhà tù Phú Quốc, điạ
ngục trần gian từng tra tấn mình chết đi sống lại, tàn phế suốt đời.
Đặc biệt, hai độc giả ở Quảng Ngãi và TP.Hồ Chí Minh còn "liên kết" với nhau, hùn tiền sắm cho người tù bị bẻ 9 cái răng phải ăn cháo suốt hơn 40 năm kia một bộ răng giả làm bằng chất liệu và công nghệ Nhật Bản, tổng chi phí hơn 30 triệu đồng. Ngôi nhà dột nát của vợ chồng ông Tằng cũng đã được sửa sang, nâng cấp, đổ mái, lát nền.
"Bốn mươi năm nay, cái đêm "thằng" Nhu tra tấn tôi đó, lúc nào nó cũng hiện về. Nhu đánh tôi đến mức, không còn cái răng để mà ăn nữa" - ông Tằng nuốt cục uất hận qua yết hầu còm nhom của người bệnh nặng 38kg, tiếp: "Tôi bảo với cái cô tặng răng cho tôi là: Tôi già rồi, sống nay chết mai, cô đừng bỏ tới 30 triệu mà làm răng cho tôi nữa, tôi có được nhai mấy bữa nữa đâu mà các cô phung phí thế".
Khách dò theo địa chỉ bài báo viết đến thăm ông Tằng rất đông, có vị "hàm cấp" như Trung tướng Lê Khoa, có vị chỉ là người bán rau cỏ ở Hà Nội; có lẽ, đặc biệt nhất trong số đó là ông Nguyễn Chí Sỹ - Giám đốc công ty đầu tư xây dựng số 2 Hà Nội. Ông Sỹ và đoàn về tặng 20 triệu đồng, cùng ý tưởng: Đưa người tù có "chín cái răng lưu lạc" vào lại đảo Phú Quốc gặp viên cai ngục đã tra tấn ông. Ông Sỹ xúc động lắm. Vì tổ chức cho 100 anh em tù cộng sản đào hầm vượt ngục, băng qua sóng biển vào đất liền tiếp tục hoạt động, mà ông Tằng bị Bảy Nhu và đám quân cảnh bắt lại, tra tấn bằng những hình thức dã man nhất. Thậm chí bắt ăn cơm, uống nước có trộn máu và... phân người.
Ông Vũ Minh Tằng (giữa) khởi hành trở lại Phú Quốc gặp
Ông Vũ Minh Tằng (giữa) khởi hành trở lại Phú Quốc gặp "ác quỷ" Bảy Nhu. Ảnh: Đ.D.H
Dự kiến, mỗi người chúng tôi phải đi mất ít nhất 4 chặng bay trong toàn bộ hành trình đi và về (từ Hà Nội quá cảnh qua TP.Hồ Chí Minh, trước khi bay ra đảo Phú Quốc), ông Tằng nghe lộ trình, cứ thế ngồi bần thần vò đầu bứt tai rồi... dăn deo gương mặt lại, lau nước mắt. "Chú Hoàng ơi. Tính đến giờ, 73 tuổi đầu, đời tôi được đi máy bay đã hai lần, cả hai lần đều tinh có đi máy bay của bọn đế quốc. Nó đều bịt mắt, xiên tay tôi vào tay đồng đội bằng dây thép. Lần đầu đi từ Bệnh viện Quy Nhơn (tỉnh Bình Định) bay thẳng ra nhà tù Phú Quốc. Lúc ấy tôi vừa bị nó bắn, thả hơi cay ở hang Đá Chẹt ngoài Quảng Ngãi, còn chưa tỉnh hẳn. Lần thứ hai nó cũng bịt mắt, ấy là khi nó đem tôi từ nhà tù về Quảng Trị "trao trả tù binh", theo Hiệp định Paris, nó cũng bịt mắt và còng tay. Bây giờ, đi máy bay có vất vả lắm không hả chú?". Nghe xong, ai cũng rùng mình, có người bật cười chua xót.
"Đợi tôi rủ 8 cái răng đi cùng"
Hôm xe về Nam Định đón ông Tằng ra sân bay Nội Bài, cả vùng quê huyên náo với cuộc tiễn đưa, bà vợ già còng gập, chân tay phù nề vì bệnh thấp khớp của ông Tằng thì cứ thảng thốt ra ra vào vào, đã lâu lắm rồi, cặp vợ chồng già hầu như không xa nhau đến 1 ngày. Ông Tằng rủ rỉ: "Bà ở nhà, tôi lên chỗ bảo tàng xin lại 8 cái răng, đem nó vào cho thằng Nhu xem, kẻo vào gặp nó lại cãi bay cãi biến. Cái bọn suốt đời hỏi cung, tra tấn, ép cung người khác như thế, là nó gian manh lắm bà ạ". Trời tối mịt, cặp mắt bị mờ vì các trò tra tấn của cai ngục, giờ đeo kính 13 đi ốp vẫn chẳng nhìn thấy gì, mà ông vẫn một mực dẫn đường bắt chúng tôi phải ghé qua "Bảo tàng Chiến sĩ cách mạng bị địch bắt, tù đày" ở huyện Phú Xuyên, Hà Nội để... xin lại "8 cái răng lưu lạc" (một cái có chân đế nhọn hoắt vẫn "nhởn nhơ" mắc lại trong... bụng ông Tằng không chịu "ra", nay đã siêu âm thấy).
Cuối cùng thì viên cai ngục Bảy Nhu đã phải thú nhận toàn bộ tội lỗi, kèm theo lời xin được bao dung.
Cuối cùng thì viên cai ngục Bảy Nhu đã phải thú nhận toàn bộ tội lỗi, kèm theo lời xin được bao dung. "Văn bản" có thủ bút, chữ ký của Bảy Nhu giờ đã được treo trong bảo tàng (kèm theo chữ ký của một vị Anh hùng từng bị Nhu tra tấn, chữ ký của Bí thư huyện ủy Phú Quôc, lãnh đạo Di tích lịch sử Nhà tù Phú Quốc - những người chứng kiến...)
Không biết trên thế giới này có ai được người làm bảo tàng vận động hiến răng để trưng bày như ông Tằng không nhỉ? Chùm răng bị Bảy Nhu vặn, bắt nuốt rồi "dị hóa" ra, bí mật giữ 40 năm qua của ông Tằng đang được bày lên mặt một lá thư tay do ông Tằng "thủ bút", tất cả nằm trong tủ kính bọc vải điều, rất trang trọng.
Ông Lâm Văn Bảng - "ông chủ" xây dựng và quản lý bảo tàng nghe trình bày việc ông Tằng xăng xái đi... mượn chùm răng, đem ra đảo Phú Quốc "ném vào mặt Bảy Nhu", bỗng dưng đau đớn ngồi thụp xuống góc vườn, thở dốc. Ông ngồi như một pho tượng đồng trước ban thờ các tử sĩ của nhà tù Phú Quốc. Ông Bảng cũng là một cựu tù khốn khổ từ cái địa ngục trần gian nhà tù Phú Quốc đó sống sót trở về. Ông Tằng thì vào trò chuyện thủ thỉ với đám răng của mình. "Răng à, tao muốn mang chúng mày ra ngoài đảo, đặt tất cả trước mặt thằng Nhu, rằng, mày đã dùng ống tuýp sắt ghè gẫy từng cái răng của tao, bắt tao uống máu tao, nuốt răng tao, rơi cái gì ra ngoài là mày giết tao. Đống răng của tao đây, mày còn cãi được không, hả thằng Nhu!".
Có khi ông Tằng nổi nóng thọc tay vào miệng rút hàm răng giả ra, nói rằng
Có khi ông Tằng nổi nóng thọc tay vào miệng rút hàm răng giả ra, nói rằng "lũ quỷ các ông" đã nhổ răng tôi, nhổ hết 9 chiếc trong một đêm rồi bắt tôi phải nuốt cả răng lẫn máu vào bụng.
Tôi (người viết bài này) phải góp ý nhiều lần, rằng là chúng tôi tổ chức cuộc gặp gỡ giữa hai người ở đỉnh trời và đáy vực, hai người là thiên thần và quỷ dữ, một bên là sắt son yêu nước, một bên là tận cùng tàn độc với đồng bào máu đỏ da vàng của mình..., chúng tôi tổ chức không phải để khoét sâu hận thù hay để khêu máu hiếu kỳ cho ai đó. Mà để hai bên hiểu nhau, mà để tha thứ, bao dung và để trung thực ghi lại một "bối cảnh" không thể nào tưởng tượng được giữa hai "nhân vật lịch sử" đã gây quá nhiều xúc cảm không giống nhau trong lòng rất rất nhiều người.
Tôi nói với ông Tằng: "Bác không thể mày tao với ông Bảy Nhu, dẫu sao thì hai người cũng đã ở cái tuổi lên lão, như chuối chín cây, tuổi mà "các cụ gọi về bất cứ lúc nào" rồi. Dù gì thì tội ác, đau thương đã qua đi, dù gì thì cũng không thể lấy oán mà trả oán để ân oán chập chồng". Nhà nước ta đã khoan hồng cho Bảy Nhu được cải tạo rồi trở về với gia đình như những người khác, chúng ta phải tự hào vì sự khoan dung đó.
Cuối cùng thì ông Tằng cũng đồng ý, sẽ xưng "tôi" và "ông" khi gặp Bảy Nhu, đồng thời không mang theo chùm răng đang gửi ở bảo tàng kia đi ra đảo Phú Quốc.
Cái bắt tay, sự thanh thản của ông Vũ Minh Tằng và Bảy Nhu,
Cái bắt tay, sự thanh thản của ông Vũ Minh Tằng và Bảy Nhu, "người của hai chiến tuyến", sau gần 40 năm... người nọ không tin người kia là còn sống.
Bảy Nhu là một người cô độc, lẩn tránh mọi người đến mức, các gã xe ôm gần nhà ông ta, các hướng dẫn viên 15 năm đưa khách du lịch từ Hà Nội vào nhà tù Phú Quốc cũng chưa bao giờ "được" gặp ông ta. Hầu hết mọi người không biết ông ta còn sống. Khi nín thở "trinh sát", bố trí cho cuộc gặp của ông Tằng với Bảy Nhu, tôi thật sự không một phút nào dám tin mình sẽ thực hiện được lời hứa với một số độc giả, cho đến khi... ông Tằng đi qua đàn chó hung dữ sủa ầm ầm bước vào nhà ông Nhu và Bảy Nhu ngơ ngác, lẩy bẩy, đứng dậy hỏi "Ông là ai?".
Họ đã nhận ra nhau, nặng lời với nhau, khoác vai nhau, bắt tay nhau, khóc thật to rồi cười khe khẽ. Ông Tằng không kiềm chế được, ông đứng dậy, thọc tay vào miệng, móc hai hàm răng giả ra, chỉ tay vào khoang miệng tối om móm mém của mình, nói lớn: "Các ông đã vặn hết răng của tôi đây!". Ông Nhu vời vợi nhìn ra các cánh rừng ngoài triền đất đỏ: "Tôi nhớ rồi, ông là Bí thư chi bộ. Ông có tài châm cứu, thường châm cứu cho tôi. Ông tổ chức cho anh em ở buồng 13 vượt ngục. Và... Tôi là con chó săn của lũ đế quốc, tôi biết lỗi rồi. Tôi xin lỗi ông. Nếu ông không tha, đầu tôi, ngực tôi đây, ông đấm mấy quả thì cứ đấm". Cả hai im lặng lâu đến mức, tôi và anh lính biên phòng Lưu Quang Mười phải ý nhị bỏ ra ngoài vườn nghe tiếng chó sủa râm ran khắp vườn điều xanh rợp...
(Còn tiếp)
(Nguồn:hoagiai.vn)

7 nhận xét:

  1. Theo luật Nhân Quả, lão Nhu này đã nhận "quả" quá nhanh sau khi gây "nhân" trời không dung, đất không tha, không cần đợi đến kiếp sau hoặc vô lượng kiếp sau.
    HV đã được tới tham quan đảo Phú Quốc, thăm nhà tù Phú Quốc. Nhà tù Phú Quốc chỉ còn lại mảnh đất mà ngày xưa nhà tù nằm trên đó thôi, cũng chỉ vì quá tàn ác mà dân đã đập tan hết nhà tù này. Ngày nay những di tích như thùng tôn để nhốt tù trong đó, giặc đứng ngoài tra tấn bằng cách lấy vồ đập vào vỏ thùng làm anh em tù khi ra khỏi thùng đều điếc tai, chảy máu tai, có người đầu đau phát điên. Hoặc rọ làm dây thép gai dùng nhốt tù trong đó xong đem phơi nắng ... đều đã được làm lại theo lời tả của anh em tù. Nhưng câu chuyện về lão Nhu tôi đã được nghe từ ngày đó và những chuyện "nhân quả" của lão. Giờ đây lão sống ru rú trong nhà, hầu như không ra khỏi cửa. Lão không quan hệ với ai, mọi việc liên quan đến xã hội bên ngoài đều do một người bà con lo giúp. Vợ lão đã chết bệnh. Lão có 3 người con, người thì bị thần kinh, người thì bị tai nạn... Để có cuộc gặp mặt như báo đã đăng thật khó. Tội của lão đáng chết ngàn lần. Tiếng là "gia ân" cho lão được sống, nhưng sống như lão không bằng chết. Để cho lão phải đối mặt với sự thật, phải tự xử tội của mình. Các cụ dạy cấm có sai: "ác giả ác báo".

    Trả lờiXóa
  2. Hoàng Thị Hải Vânlúc 20:39 8 tháng 3, 2011

    Thật là! Đọc xong cháu rùng mình ghê sợ hành động dã man và vô nhân tính. Thật đáng buồn đồng tiền và danh vọng điều khiển làm cho con người ta bán lương tâm và lương tri ra tay tra tấn sát hại dân mình. Không hề mảy may nghĩ tới nỗi thống khổ của dân mình mà còn bán nước hại dân đương tâm ra tay tra tấn sát hại không mảy may ghê sợ. Trời cho Ông cơ hội để ông sống khoẻ mạnh đến ngày nay mong rằng hãy chuộc lại tội lỗi mình làm. Làm sao chết có thể nhắm mắt mà ra đi. Cháu thường động viên và nhắc nhở cùng lời khuyên kể cả người quen cả người mình gặp lần đầu tiên. Trời cho mình sống khoẻ mạnh và bình an tranh thủ cơ hội đấy sống tốt cho bản thân mình, sống tốt với người thân của mình, sống tốt và sống có ích cho xã hội. Và khi ai đang ở trạng thái không còn từ diễn tả thường gọi là “ Ma nhập”, “ quỷ làm” Cố gắng thuyết phục họ hoàn lương trở lại. Được ngày nào giờ nào tốt ngày đấy và mọi việc tuỳ cơ ứng biến.
    Bạn gái cháu gọi điện ra gặp và bạn đang khó khăn cháu mới quyết định giúp bạn. Và cháu gọi điện thoại cho bạn trai của bạn gái cháu để nói chuyện. Nghe trong điện thoại “ vừa bực vừa tức tận cổ” giá như có bạn trai của bạn gái cháu đứng trước mặt cháu mà xắn váy chửi nhau cháu cũng vô tư luôn” Mà nghĩ bụng “ Thừa hơi mà mình chửi nhau, mà chửi đối tượng này vừa mệt mà không giải quyết được vấn đề gì”. Và cháu đưa bạn cháu đến nhờ Thầy giúp. Thầy bảo cháu “ Con đã được học Thiền và các phương pháp… và dùng Thiền và các phương pháp… giúp bạn gái và bạn trai của bạn con” . Thầy nói vậy đành phải ngậm ngùi và nghĩ bụng “Chăm và chịu khó đi học nhưng mà con hiểu, vỡ ra, ngộ ra được tí nào đâu biết gì đâu” Thầy nói vậy về nhà thử sức mình. Dùng Thiền một lần chữa và nghĩ bụng mình học bao nhiêu ngày và Thầy trực tiếp dạy có tiếp thu được chút nào đâu và đâu lại vào đấy. Dùng điện thoại trực tiếp nói chuyện cho nhanh biết được tình huống và còn biết đường xoay sở. và cháu cũng tò mò tại sao nhân vật này trở nên đổ đốn như thế này. Goi không thèm nghe điện thoại và cháu gọi liên tục không thèm nhấc máy. Cơ hội môt lần nghe điện thoại cháu vừa xa xả cháu nói “ Anh buồn cười thật bạn bè gọi điện thoại hỏi han quan tâm tới nhau cho dù thích không thích cũng không phải nghe điện thoại. Nếu bận thì lúc khác gọi lại” “Em đừng gọi điện thoại cho Anh, đừng làm phiền anh nữa” “Làm gì mà làm phiền. Em thích thì em gọi hỏi han quan tâm tới nhau làm gì làm phiền, Nếu không Anh gọi lại cho Em” …

    Trả lờiXóa
  3. Hoàng Thị Hải Vânlúc 20:41 8 tháng 3, 2011

    “ Anh bị nghiện sắp chết rồi”. “ Anh à. Đời biết mai còn sống hay đã chết. Con người ta đang sống khoẻ mạnh tự nhiên lăn đùng ra chết. “Quan trọng chết nhắm mắt mà ra đi”
    Trời cho anh cơ hội vẫn còn sống đến ngày nay. Làm sao không hối hận việc mình làm, Cơ bản mình vẫn là người thường thì “ Sai đâu sửa đấy và ngã ở đâu đứng dậy ở đấy”. Anh có thể kể và tâm sự cho Em nghe những gì anh đã trải và thực tế cuộc sống mà anh vấp để em biết mà sau này em lấy đó làm kinh nghiệm Em tránh. Cứ thế vô tư giữa con người với con người với nhau cháu cũng chưa hề gặp mặt lần nào chỉ qua trao đổi trên điện thoại và cháu gửi tin nhắn
    Cháu vừa dùng Phật pháp gửi tin nhắn để khuyên và cháu cũng trực tiếp vừa qua cuộc nói chuyện để hiểu về anh đấy và kinh nghiệm của cháu và kinh nghiệm thực tế để khuyên anh sớm tỉnh ngộ. Cháu có gọi điện thoại và tâm sự cùng với đứa bạn chơi cùng “ Mày động viên H cho chị bây giờ để anh trai của H mà biết được thì hậu quả khôn lường “ nhẹ thì đưa nhau vào bệnh viện, nặng thì một mất một còn” Bản thân chị còn ba máu sáu cơn nữa là anh trai của H. Chị nghĩ tức giận nhân vật này vừa mệt vừa có hại cho sức khoẻ mà không giải quyết được vấn đề gì
    Cuối cùng thì cũng cháu thành công và được bạn gái cháu gọi điện thoại nói cám ơn “ Cám ơn Vân nhé. Cháu mới ngạc nhiên “cám ơn về vấn đề gì”. Anh ấy nói với tớ “ Bạn của em là đứa dở hơi xong mấy phút sau Anh ấy nói “ Nó là đứa tốt đấy, có nó mới có đám cưới này”
    Và cháu cũng nhận được tin nhắn của Anh đấy và cháu cũng vui mừng mang ra khoe cùng Thầy đọc tin nhắn “ Anh cám ơn em nhiều. Anh thật may vì đã quen em. Anh chúc em thành công trong cuộc sống. Em thật là người có trái tim, khối óc và tấm lòng”
    Và cháu nghĩ bụng thôi có được câu này của Anh là mừng rồi.

    Trả lờiXóa
  4. Hoàng Thị Hải Vânlúc 20:45 8 tháng 3, 2011

    11h30đêm cháu mới chạy qua phòng bạn mượn đồ. Lạ thật không thấy chị Gầy đâu cả. Chị ơi “ Chị gầy đâu rồi” nó đi chưa về. “Chị đấy chưa về chị chẳng nói với em gì cả. Tức tốc cháu chạy về phòng “ Béo mày gọi tất cả mọi người dậy đi tìm chị gầy mau đi kiểu gì bây giờ chưa thấy về mọi hôm đến phòng 10h đêm chị gầy đã ngủ từ lâu rồi mà bây giờ không thấy đâu chị gầy có vấn đề gì xảy xa chúng mình ân hận”. Bạn bè ủng hộ rất là đông đi tìm chị về. Thật may mắn cũng tìm ra và không vấn đề gì xảy ra với chị
    “ Sáng sớm Béo à giả sử mày đi qua đêm tao cũng không sợ và không lo lắng “ Ma nó nhìn thấy mày nó cũng sợ nó chạy, Thằng nào mà vớ vấn gặp mày nó cũng chết vì cái mồm của mày”. Nó xông vào cháu cắn vào đùi cháu buồn quá cháu hét loạn lên được bác hàng xóm sang nhắc nhở
    Sáng hôm đấy gặp Anh “ Anh đưa con cái người ta đi Anh phải biết đường đưa con cái người ta mà về nhà chứ” Anh nói giọng nghẹn ngào và uất ức “ Tao hận nó, Tao Thù nó”
    “Ơ sao anh xử xự trẻ con và buồn cười thế nhỉ”. Nếu chị đấy gặp được người khác hợp với chị đấy thì anh nên mừng chúc phúc cho chị. Cháu nghĩ chỉ cần nói thế là đủ chắc là anh cũng đã hiểu ra và nhận ra. Hai người vẫn trở thành bạn bè tốt của nhau. Sau một thời gian dài hai chị em gặp lại Anh trông rất chững chạc và phong độ và Anh nói “ Gặp lại hai đứa mà trông như trẻ con”. Cháu cười và nói Bây giờ làm lãnh đạo bắt đầu tinh vi

    Trả lờiXóa
  5. Hoàng Thị Hải Vânlúc 20:46 8 tháng 3, 2011

    Cháu đang ngồi chờ bạn thì gặp được vụ cãi nhau rất là nhỏ giữa hai nhà hàng xóm vụ máng nước chảy qua nhà nhau với nhau vụ việc rất là đơn giản nếu như mỗi người nhường nhịn môt tí thì vô sự
    Cãi nhau rồi ném gạch đá vào người nhau và xông vào đánh nhau giữa hai thanh niên. May có người can ra và nhà nào trở về nhà đấy và cháu ngồi chờ và chịu khó ngôi nghe em chửi nhà bên cạch và Alo cho người để thuê đánh. Rồi quay xang vừa nói chuyện vừa chửi. Thôi đành phải ngồi chịu khó ngồi nghe em chửi nhà bên cạnh cho có người nghe để hạ hoả mà ngồi nghe từ nào nghe được thì nghe từ nào nghe khó coi coi như chưa nghe. Vừa nghe vừa tranh thủ tìm ra ưu điểm của em mà thuyết phục Em hãy dừng lại đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà làm tổn thương người khác
    Chắc là em cũng hiểu ra những lời cháu nói. Em mượn chuyện của em vừa xảy ra để nói tới vấn đề về xã hội. Cháu không nhịn nổi cười “ và phá lên cười một lúc” Cười xong được Em nhận xét “Chị là người vô tư”
    Đi xe ô tô ngồi cạnh một chú và được chú nói chuyện và nhắc về vấn đề “ Tình cảm trai gái rõ nhiều” và tệ nạn rõ nhiều mà chú gặp. “Xã hội mà chú quan trọng là mình sống giữ mình và nếu mình gặp trường hợp vậy nếu mình có thể khuyên được thì nên khuyên con người ta nên dừng lại và tranh thủ trời cho mình cơ hội sống. Thì hãy sống vui vẻ, sống tốt và sống lương Thiện hơn
    Thấy vậy chú hỏi cháu “ Nếu bây giờ một người không có chồng muốn có con và xin mình một đứa con nài nỉ và rất đau khổ. Nếu chú đồng ý thì một mình cô sẽ nuôi đứa con này và không cần viện trợ từ phía chú và không phá vỡ hạnh phúc gia đình chú. Và sẽ nuôi con khôn lớn trưởng thành.Cháu trả lời rằng “ Liệu chú sống chú không nghĩ ngợi được không. Khi mình biết đứa con mình ra đời và đang sống, liệu chú có thể vô tâm không nghĩ về con mình không? “ Nó là dòng máu cùng chảy trong cơ thể là của mình chú phải lo cho cuộc sống cho con mình sống đoàng hoàng”. “ Sự thật phũ phàng, Chú bảo cô đấy xin đứa con nuôi về mà nuôi. Đằng nào nó cũng thế đỡ phải sống trong áy náy”

    Trả lờiXóa
  6. Hoàng Thị Hải Vânlúc 20:48 8 tháng 3, 2011

    Xin Thầy ngồi nhờ trong lớp học . Cơ bản tại chú bên cạnh thấy cháu trẻ vừa hỏi vừa nói chuyện. Thầy ở trên dạy rõ hay nhưng phải lờ và làm ngơ cho học trò nói chuyện
    Chú nói những người như chú có tiền, có quyền… có sự mời mọc có sự tiếp đón ân cần, sự giới thiệu…làm sao mà từ chối được khó từ chối vừa tiền vừa tình. Cháu buồn cười và nói khó từ chối. Từ chối thế nào được. Từ chối mình lại phụ tình cảm của người ta dành cho mình gây đau khổ cho người ta mà mất mối quan hệ. Đồng ý vừa được tình vừa được tiền vừa được tất cả vừa cho bản thân mình vừa vui lòng thoả mãn đối tác. Không còn gì vui, sướng và hạnh phúc bằng. Nhưng như vậy sống mất bản thân mình. Con người ta lòng “Tham” “Sân” Si” khó bỏ. Các cụ có câu “Đời cha ăn mặn đời con khát nước” làm sao “Tu nhân tích đức để phúc cho con cháu”. Đời mình không có nhưng cố gắng sống tốt để nhìn thấy con cháu khoẻ mạnh và bình an là vui rồi. Chú trả lời là số hết rồi. Cháu trả lời rằng theo “Tử Vi” thì là đấy là số phận. Nhưng mà Việt Nam mình thì từ trước đến nay từ Vua đến dân, từ người giàu đến người nghèo đều tin và có Tâm hướng về Phật giáo và tin rằng “Sống có Đức sợ không có Đức mà ăn” Theo một chút nữa về phật giáo “Kiếp này mình không trả kiếp sau mình sẽ trả” Nhưng người ta vẫn thường nói “Đức năng thăng số”

    Trả lờiXóa
  7. Hoàng Thị Hải Vânlúc 20:48 8 tháng 3, 2011

    Ngồi một lúc sau chú chê người này dốt mình hơn người ta … và cháu cũng góp ý luôn. Chú à “ Có thể cái này chú biết hơn và chuyên môn của chú biết hơn cái khác người ta có thể giỏi hiểu biết và chuyên sâu hơn chú. Gọi là học nhau để mà biết. Kể là mình giỏi giang đến mấy đi đâu mà không biết từ đứa trẻ con cũng phải học “ Học hỏi từ người già đến Em nhỏ”. Đấy gọi là khiêm tốn
    Kết thúc buổi học “ Chú cám ơn cháu nhé! Cám ơn về vấn đề gì ạ? Cám ơn cuộc nói chuyện hôm nay”
    Cái Tâm của con người vẫn đan xen giữa cái Thiện và cái Ác. Thật là may mắn Cho Câu Lạc Bộ DSNL 84 Bùi Xương Trạch của chúng ta được Thầy Phạm Mạnh Thường Tài năng Đức Độ truyền đạt và dìu dắt
    Để Tâm hồn chúng ta bây giờ trong sáng và thánh thiện hơn. Hãy tranh thủ thời gian và cơ hội để sống tốt cho bản thân mình hơn, sống tốt bên cạnh người thân yêu của mình, sống tốt và sống có ích cho xã hội

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.