(Nguồn: Báo Người Hà Nội)
Từ trước đến nay, người đời thường cho rằng, việc các “dị nhân” chữa bệnh kiểu... "bắt ma" là mê tín dị đoan. Tuy nhiên, hiện nay, khoa học đã chứng minh, những người có khả năng đặc biệt có thể chữa bệnh và thực tế là hoàn toàn khoa học và vô cùng vi diệu. Nguyên nhân sâu xa của bệnh tật có nguồn gốc từ sự hoạt động của trường năng lượng sinh học. Mỗi tế bào trên cơ thể đều có một đám mây điện từ bao quanh và các dòng hào quang tuôn chảy theo hệ thống. Khi đám mây điện từ ở khu vực nào yếu, hoạt động lộn xộn và các dòng hào quang lệch lạc, tắc nghẽn thì khu vực đó sẽ sinh ra bệnh tật. Người có khả năng đặc biệt (có thể gọi là nhà ngoại cảm), với khả năng thấu thị và nhìn thấy dòng chảy của trường năng lượng sinh học, họ sẽ biết ngay người đối diện bị bệnh gì và biết cách chữa trị phù hợp.
Barbara Ann Brennan Tác giả cuốn "Bàn tay ánh sáng" |
Barbara là người ứng dụng rất thành công trong việc sử dụng khả năng ngoại cảm của mình vào việc chữa bệnh cứu người. Theo cách nhìn của bà thì bệnh tật là hậu quả của mất cân bằng năng lượng. Mất cân bằng là hậu quả của việc quên con người thật của mình. Quên con người thật của mình tạo ra những ý nghĩ và hành động dẫn đến một cách sống không lành mạnh, cuối cùng là bệnh tật. Như vậy, bệnh tật như là bài học mà ta tự rút ra được để giúp ta nhớ lại con người thực của mình.
Theo Barbara, những ngày đầu thực hành chữa bệnh bà phải nhờ sự chỉ dẫn của các hướng đạo tâm linh (một số nhà khoa học ở nước ta gọi là tiềm thức siêu phàm) về cách chữa trị. Khi khả năng phát triển ở mức “thấu thị", nghĩa là bà có thể nhìn vào thân thể con người như một máy X-quang thì bà không cần đưa hoạt động bộ não về dạng tiềm thức để tìm câu trả lời mà có thể chữa bệnh ngay được.
Cuốn "Bàn tay ánh sáng" |
Với những nhà tu thiền, hào quang chính là bản thân cuộc đời. Mỗi vầng hào quang là một cơ thể, chúng đang sống và hoạt động như thân thể chúng ta. Mỗi cơ thể hào quang tồn tại trong thực tại hữu thức mà một phần nào giống và một phần nào đó không giống như thực tại thể chất. Mỗi vầng, về một nghĩa nào đó, ở trong thế giới của chính nó, hơn nữa, những thế giới này liên kết với nhau và tồn tại chìm ngập trong cùng không gian nơi ta trải nghiệm thực tại thể chất của mình.
Nguyên nhân sâu xa của bệnh tật, xét trên quan điểm hào quang, là dòng chảy năng lượng khắp trường hào quang bị phá vỡ. Tại các điểm gây bệnh, các trường hào quang xuất hiện những "đốm màu" năng lượng ý thức bị cắt rời khỏi phần thân thể. Những tắc nghẽn này tồn tại ở tất cả các mức của hào quang. Chúng tác động lên nhau từ vầng hào quang này tới vầng hào quang khác. Ngoài ra, luân xa là những điểm nhận năng lượng vào tối đa cho nên chúng là những tiêu điểm cân bằng rất quan trọng bên trong hệ thống năng lượng. Luân xa mất cân bằng sẽ dẫn đến bệnh tật. Luân xa càng mất cân bằng thì bệnh tật càng nghiêm trọng.
Quá trình chữa trị, đối với các nhà ngoại cảm là quá trình tái cân bằng năng lượng tại từng "cơ thể hào quang". Khi toàn bộ năng lượng tại mỗi "cơ thể hào quang" được cân bằng thì sẽ có sức khoẻ. Ý thức đã học được bài học đặc biệt này, vì vậy nó có chân lý vũ trụ.
Các nhà ngoại cảm sử dụng hai cách chữa trị, là chữa trị bên trong và chữa trị bên ngoài. Chữa trị bên trong là quá trình thiết lập cân bằng sức khoẻ bằng cách tập trung và xử lý trực tiếp các diện mạo thể chất, cảm xúc, tâm thần và tâm linh của con người. Chữa trị “bên ngoài”, giúp tái lập cân bằng tại các vầng hào quang khác nhau, bao gồm các hệ thống thân thể, bằng cách dùng năng lượng được chắt lọc từ trường năng lượng vũ trụ. Chữa trị “bên trong” là quan trọng nhất, song các phương pháp chữa trị “bên ngoài” là cần thiết để bổ sung cho quá trình này.
Theo Barbara, trên lý thuyết, phương pháp chữa trị bằng việc tác động vào trường năng lượng sinh học sẽ là biện pháp của tương lai. Khi đó, thuốc men và các biện pháp giải phẫu sẽ không còn cần thiết nữa. Các nhà khoa học cũng không cần phải mày mò nghiên cứu, thử nghiệm các loại thuốc trên động vật. Bởi vì, khi tri giác con người phát triển đến mức cao cấp, con người sẽ tự chữa trị bằng phương pháp thiền định. Khi trong trạng thái thiền định, con người có thể tác động lên tất cả các cơ thể hào quang. Bức xạ học sẽ là phương pháp chưng cất năng lượng chữa trị từ trường năng lượng vũ trụ, bằng cách sử dụng các máy móc để phát ra các “dải” hoặc “tần số”. Song song với cảm xạ học, bức xạ học truyền đi rộng rãi những năng lượng quanh trường năng lượng vũ trụ tới những bệnh nhân ở rất xa thầy thuốc. Một mẫu thử về huyết học hay một mẫu tóc lấy từ bệnh nhân thường được sử dụng làm anten. Nhà chữa trị bằng bức xạ học có thể chọn vầng hào quang nào mình sẽ thao tác lên. Và như vậy, theo lý thuyết này, trong tương lai, nền y tế sẽ tiến đến một hệ thống chữa trị toàn đồ, tức là, khi đó, "bác sĩ" sẽ sử dụng năng lượng vũ trụ, tác động cùng một lúc cho tất cả các cơ thể năng lượng và thân thể theo yêu cầu của bệnh nhân và hợp nhất các quá trình chữa trị bên trong với các quá trình chữa trị bên ngoài. Khi đó, bác sĩ chỉ việc tác động vào trường năng lượng hào quang (ý thức) của bệnh nhân, mà bệnh nhân dù ngồi ở đâu cũng được, bởi ý thức của bệnh nhân nằm trong hệ thống trường năng lượng vũ trụ, nên ý thức của bệnh nhân có thể di chuyển đến khắp nơi trên thế giới, và sẽ tìm đến bác sĩ một cách dễ dàng. Cũng xin nói thêm rằng, lý thuyết này nghe có vẻ rất xa vời, nhưng thực tế, các nhà khoa học ở Việt Nam đã âm thầm nghiên cứu phương pháp chữa bệnh từ xa từ nhiều năm nay.
Để độc giả hiểu thêm về khả năng chữa bệnh bằng cách tác động vào trường năng lượng sinh học của các nhà ngoại cảm, tác giả xin giới thiệu một nhân vật xuất chúng của Trung Quốc, đó là nhà khí công Nghiêm Tân.
Mời đọc về ông Nghiêm Tân TẠI ĐÂY.
(Bài sưu tầm được gửi bởi anh Trần Văn Tiến)
Tôi đã đọc tập I "Bàn tay ánh sáng " và tập II "Tỏa sáng" của Barbara cách đây vài năm. Cảm tưởng?
Trả lờiXóaMột cuốn sách hay đến mức khó hiểu. Hay vì nó đề cập, giải thích khá sâu, đầy đủ về những chuyện của thế giới ngoại cảm, tâm linh. Rồi những ứng dụng thực tiễn của nó...
Khó hiểu vì nó diễn đạt quá lan man , dài dòng, vòng vo với quá nhiều "thuật ngữ chuyên nghành" chưa được Việt hóa...
Đọc xong tôi chỉ thắc mắc một điều: Con người dường như đã nắm được bản chất, cơ chế hoạt động của bệnh tật và như lời tác giả,đây sẽ là cách chữa trị rất hiệu quả trong tương lai, khi tâm linh và khoa học kết hợp lại. Lợi hại như vậy mà sao đến nay loài người "triển khai" quá chậm?!
@ A Thanh Minh: Em cũng thắc mắc giống anh và cũng đã tìm cách lý giải.
Trả lờiXóaCó lẽ con người ta, càng có tuổi, càng hiểu biết thì lại càng "bảo thủ". Khi nói chuyện về thiền DS không ít người (mà đa phần trong số họ có trình độ học vấn cao) tỏ ra nghi ngờ "Làm gì có chuyện chỉ ngồi thiền mà khỏi được bệnh", "Thiền chỉ tĩnh tâm được thôi", "Ốm thì phải uống thuốc mới khỏi", "Vô lý", "Thật khó tin",...Với họ quan niệm "ốm thì phải đi khám bác sĩ, phải uống thuốc mới khỏi" đã ăn sâu trong tiềm thức và luôn cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, là có lý. Họ quên hẳn cơ thể con người là một bộ máy tinh xảo nhất trong những bộ máy tinh xảo và chính con người bằng những thói quen ăn uống không hợp lý, làm việc - nghỉ ngơi không khoa học, mất cân bằng giữa hoạt động thể chất và hoạt động trí não đã phá vỡ sự cân bằng trong cơ thể mình làm cho các cơ quan nội tạng cái thì phải làm việc quá tải, cái thì ở tình trạng gần như bị bỏ quên, các kinh mạch trong cơ thể nơi thì bị đình trệ bế tắc, khí âm - dương mất cân bằng,...tất cả những cái đó sinh ra bệnh và khi dùng thuốc, nhiều khi họ lạm dụng, không để ý hoặc bỏ qua các tác dụng phụ của nó. Vậy là cơ thể của họ lại càng mất cân bằng. Bệnh đỡ một thời gian lại quay trở lại, hoặc khỏi chỗ nọ thì chỗ kia lại đau. Cứ như vậy, cuối cùng họ đổ tại "già rồi thì phải có bệnh, phải ốm, cơ thể phải lão hóa". Bỏ ra nhiều buổi chờ đợi để khám bệnh, chi nhiều tiền mua thuốc, nằm viện hàng tháng trời đối với họ có vẻ dễ chấp nhận hơn là mỗi ngày bỏ ra 1h đồng hồ để ngồi thiền. Và cũng do bởi tính "cố chấp" dù có tập họ cũng không có niềm tin, thiếu sự kiên nhẫn và tập không có kết quả.
Nếu chúng ta cứ tiếp tục cho rằng chúng ta đã hiểu biết nhiều, rằng những cái mà chúng ta chưa biết về khoa học tâm linh phương Đông là "mê tín", "dị đoan", là "vô lý", "khó tin" thì đúng là "Thiền DS" để phòng và chữa bệnh là điều không tưởng. Vậy đó là lý do mà "Lợi hại như vậy mà sao đến nay loài người "triển khai" quá chậm?!
Không biết câu trả lời của anh có giống như vậy không?