Truyện Phật giáo
Cây Bồ đề to lớn sừng sững phía trước cửa chùa. Những chiếc lá
hình trái tim sum suê xanh tươi đang nhẹ nhàng lay động. Tiếng dế nỉ non hòa
trong không gian tĩnh mịch. Những vì sao đang hiện rõ trên nền trời xanh thẫm.
Cảnh vật chìm dần vào bóng đêm. Bên cội Bồ đề, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn
đèn tròn, tượng Ðức Phật Thích Ca Mâu Ni ngồi uy nghiêm. Quang cảnh đã gợi lại
hình ảnh sống động cách đây hơn hai mươi lăm thế kỷ, nơi gốc cây Pippala, Sa
môn Cù Ðàm đang ngồi trầm tư mặc tưởng.
- Em đi đâu về tối vậy?
Hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của tôi, em lúng túng
đáp:
- Thưa... Thưa thầy, con đi mua thuốc cho má con.
- Má em bệnh gì vậy?
- Dạ, má con bị cảm sốt.
Biết em đang vội về nên tôi vào đề ngay:
- Thường thường vào ban đêm những người qua lại nơi đây đều chạy
xe luôn. Lâu nay tôi để ý chỉ có một mình em là xuống xe. Nhất là hôm nay,
trong khi má đau cần thuốc gấp như vậy, tại sao em không chạy luôn mà lại xuống
xe dẫn bộ?
- Dạ, thưa thầy tại vì con làm theo đúng tấm bảng này.
Cậu bé đưa tay chỉ tấm bảng đen đề những chữ trắng “NƠI TÔN
NGHIÊM, YÊU CẦU XUỐNG XE DẪN BỘ”.
Tôi mỉm cười nói:
- Biết rồi cậu bé ơi! Nhưng nhiều người nói ban đêm Phật ngủ. Còn
chúng Tăng trong chùa thì đi nghỉ cả rồi, có ai thấy đâu mà sợ la rầy.
- Dạ, thưa thầy, má con nói là người ta có quỷ thần hai vai chứng
giám. Ban ngày hay ban đêm gì cũng vậy, nếu mình làm sai quỷ thần đều ghi chép
đầy đủ. Mình có dối người khác được chứ không dối quỷ thần hai vai của mình
được đâu thầy.
- Vậy hả? Thế là em vì sợ quỷ thần hai vai ghi chép nên không dám
làm sai lời tấm bảng này phải không?
Cậu bé gật đầu dạ rồi vội vã cáo từ và lên xe.
Do không ý thức nơi tôn nghiêm, một số người qua lại trong khuôn
viên chùa, trước tượng Phật, cứ phóng xe tự nhiên. Hơn ba tháng nay chùa đã cho
dựng tấm bảng cấm ấy để nhắc nhở. Sự xuất hiện của tấm bảng đã giúp họ biết lễ
độ khi đi ngang qua nơi thờ phụng và nếu ai cố tình vi phạm sẽ bị chúng Tăng
nhắc nhở. Thế nhưng công hiệu của tấm bảng chỉ được một vài tuần đầu. Dần dần,
mỗi lần chạy xe ngang qua họ đều ghé mắt vào chùa quan sát coi có ai để ý gì
không, nếu có thì chấp hành tốt xuống xe dẫn bộ, còn không thì tiếp tục hành
trình trên con ngựa sắt. Dường như họ chỉ sợ người trong chùa thấy chứ không
tôn trọng tấm bảng cấm. Cũng giống như đến ngã tư đường người ta không nhìn đèn
đỏ mà cứ nhìn xem có anh công an không! Ðã chạy vào đường ngược chiều không sợ
nguy hiểm về tai nạn xe cộ mà lại sợ cảnh sát giao thông! Hình như phần đông
người ta chỉ sống bằng hình thức bên ngoài nhiều hơn là sống thực với lòng
mình. Họ không tin sợ ở chính mình mà chỉ sợ những thứ bên ngoài mình. Và oái
oăm thay, những điều bất hạnh xảy ra nơi cuộc đời này lại bắt nguồn từ những
người không biết tin sợ chính mình. Một khi người ta tự dối mình thì cũng sẽ
dối được với cha mẹ ở nhà, lừa gạt thầy bạn ở trường và gian trá với quần chúng
ngoài xã hội. Nếu một lỗ mọt trong con đê không được lấp kín kịp thời, thì
chẳng bao lâu nước sẽ phá vỡ cả bờ đất lớn.
Khi tinh thần tự giác còn quá thấp, trình độ giáo dục còn hạn chế,
khi mà người ta chưa sống thật với lòng mình ở mọi hoàn cảnh thì sự hiện diện
của Pháp luật và Công an vẫn còn cần thiết để hạn chế tội lỗi. Và nếu trình độ khoa học chưa đủ khả
năng giáo dục con người sống chân thật với chính mình, thì quỷ thần hai vai
cũng vẫn còn tác dụng giúp cho một đứa trẻ chân chất nơi miền quê biết xuống xe
dẫn bộ khi đi qua bảng cấm lúc vắng người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.