Lên xe trở về Hà Nội nhưng hồn Hoàng Vân vẫn ở lại chùa Bách Môn hay sao ấy. Hình ảnh các bác, các cô, các già vây quanh Hoàng Vân để khám bệnh, chữa bệnh cứ bám lấy Hoàng Vân cả trong giấc ngủ.
Cũng không hiểu từ bao giờ, và tại sao nữa, nhưng Hoàng Vân thấy ai cũng gọi các bà, các bác đi chùa là các già, nên Hoàng Vân cũng quen miệng gọi như vậy.
Những gương mặt cười hiền với bao nếp nhăn, khắc khổ, với bao gian nan vất vả, ai cũng “cô khám cho tôi với”, “Già đau ở đâu ạ?”, “Đau khắp người, đau vai, đau lưng, đau gối…”. Thương quá. Các già được khám rồi, được chữa rồi nhưng mà “chưa được khám bằng cái này!”, “cái này” các già chỉ là LẮC. Chỉ vậy thôi mà Hoàng Vân được tiếp các già với một tình cảm khó tả.
Xếp hàng lần lượt nhá, đừng chen ngang. Thỉnh thoảng thông cảm cho cô này vừa nấu bếp xong, chưa được khám, bác kia phải về trông cháu không ở lại lâu được… Bệnh của các già ư? toàn đau lưng, mỏi gối, bệnh người già, bệnh của những người một nắng hai sương, đi bộ, cúi còng suốt ngày.
“Cô ơi sao mắt tôi mờ lắm?”, “Cô ơi, tôi khó ngủ, toàn ngủ mê”, “Cô ơi, sao tôi giơ tay là đau?” .v.v. và .v.v., nhiều nhiều lắm. Các bệnh của các già đơn giản, thậm chí quá đơn giản. Chưa thấy ở đây bệnh tiểu đường, bệnh cao huyết áp, tai biến mạch máu não… – những bệnh của người giàu, nhiều tiền. Cũng có thể đến chùa mới chỉ toàn các bà già, những người chuyên làm công quả bòn phước tại chùa thôi, còn những người có bệnh thực sự thì còn đang nghe ngóng ở nhà?
Có già đau cổ vai gáy, cử động tay đau quá, không giơ tay được, trán lạnh, sợ gió, khăn quấn kín trán. Đã nghĩ do bị thoái hóa đốt sống cổ rồi, hỏi LẮC thì thấy không phải, vội lấy vòng bạc ra cạo gió, vòng bạc và dầu gió là những thứ bao giờ Hoàng Vân cũng mang theo bên người. Vừa bôi dầu, tay miết miết thôi đã thấy vệt đỏ hiện lên rồi, lấy vòng bạc cạo gió thì ôi thôi, cổ vai lưng của bác đã bầm tím lại. Bác bị trúng phong đã mươi ngày rồi mà không biết, cũng đã đi khám và kết luận vôi hóa đốt sống cổ. Đánh gió xong, bác cử động tay đã không đau nữa. Dặn bác cần phải cạo gió vài ngày nữa mới khỏi được, mà không cạo bằng dầu nữa nhé, đánh gió tiếp theo bằng gừng rượu thôi. Thật bất ngờ các già, các bác không ai biết “đánh gió” là gì cả.
Nói đến xông cho khỏi cảm lạnh, cảm gió thì các bác các già cũng không biết luôn. Hoàng Vân phải thốt lên: "Ôi các già, các già sống ở thôn quê, giữa bao nhiêu là lá thuốc, bao nhiêu cách chữa bệnh dân dã mà sao các già không biết, mà sao con là con gái Hà Nội lại biết chứ?" Thế là Hoàng Vân lại phổ biến cho các già cách cạo gió, cách xông giải cảm, cách tự cứu chữa lúc cảm thấy huyết áp hạ ra sao và hứa: “Lần sau con về đây, con sẽ mang bài hướng dẫn các cách chữa một số bệnh thông thường cho các già”. Vì lời hứa ấy đây, mà Hoàng Vân vấn vương, mà Hoàng Vân không dứt ra khỏi suy nghĩ về các già. Lúc đang viết bài này, Hoàng Vân đã soạn được một số bài chữa bệnh rồi, sẽ cho in ra nhiều bản để các già biết cách tự chữa bệnh cho bản thân, cho cháu, cho con.
Có già đau gối, đau xuống tận gót chân, mới bấm vào thắt lưng đã thấy kêu đau quá rồi, bệnh ở chỗ này đây, mới chỉ đặt tay vào thôi, già đã thấy dễ chịu lắm rồi, xử lý bằng quẻ dịch, xong thì dặn già về nằm ngải cứu và muối rang. Bài này cũng như bài chữa cảm, không ai biết cả. Lúc Hoàng Vân thống kê các loại lá xông, ai cũng bảo: "Ô, nhà tôi đầy!" Lúc bảo xông muối với lá ngải cứu, lá cúc tần chữa bệnh đau lưng, ai cũng bảo: "Ừ nhỉ, tưởng gì chứ cúc tần với ngải cứu thì nhà tôi đầy." Các già thấy không? Các già sống trên thuốc mà các già không bắt nó chữa bệnh cho mình.
Một điều lạ nữa, các già người thì kêu tôi huyết áp cao, người thì kêu tôi huyết áp thấp, nhưng khi Hoàng Vân “khám” thì thấy hiện tại lúc đó, huyết áp không ai bị cao, bị thấp hết, mà toàn là bình thường, rất tự tin Hoàng Vân kết luận rằng: các già hãy chăm lên chùa đi, lên đây trường năng lượng tốt lắm, chúng con từ đẩu từ đâu còn lên đây thiền cho khỏe, nữa là các già ở gần đây. Lên đây thì bệnh tật của các già hết sạch, cộng với ngồi thiền nữa thì không ai phải lo bệnh tật cả.
Hoàng Vân kết luận vậy đấy, mà rất tự tin kết luận, vì thực tế thiền ở đó thích thật, năng lượng tràn đầy.
Nhìn các già khi ngồi tập thiền, trên thái dương có dán quẻ dịch, và ai cũng khen "nhẹ đầu lắm cô ạ". Hoàng Vân thầm hứa, phải soạn lại thật nhanh các bài thuốc, cách chữa bệnh sao cho đọc dễ hiểu nhất để các già có thể nhanh chóng tự chữa bệnh cho mình, cộng với thiền thì sẽ không bị tốn tiền thuốc nữa. Khi ra về, chia tay thật là bịn rịn, quyến luyến “Lần sau cô lại lên nhá!”. Ôi các già, các bác, các chị, ai cũng thật dễ thương.
Mong sớm tới ngày để được gặp lại các già ở Bách Môn.