Võ Thị Hương
Lớp DSNL 6 - TDH
Xem lại bộ ảnh TẠI ĐÂY.
Tôi vào CLB đã hơn 2 năm, đi dã ngoại đã bao lần, thế mà lạ quá, nghĩ đến ngày mai đi Tây Thiên, cả đêm cứ bồn chồn mừng vui xen lo lắng không sao ngủ được. Chắc có lẽ vì lần này trách nhiệm lớn hơn chút ít. Tôi nhận nhiệm vụ tổ chức đưa lớp DSNL 6 đi Thiền ở Tây Thiên để kỉ niệm 1 năm ngày 2 lớp DSNL 6 và DSNL 7 sát nhập.
Sáng nay trời mưa bụi, không khí ẩm nặng. Vậy mà đúng 6h, toàn đoàn đã có mặt đông đủ. Người đến sớm nhất có lẽ là Thầy Chủ Nhiệm, cô Huệ và thầy Nghĩa. Lần này chúng tôi vui lắm vì mời được cả Thầy chủ nhiệm và cô Huệ cùng đồng hành với lớp. Theo kế hoạch, lớp mời thêm thầy Kim và lớp DSNL 9 đi cùng cho vui. Đúng là vui thật. Tuy xe có trục trặc muộn giờ chút ít, song ai nấy đều cười nói vui vẻ.
Xe bắt đầu chuyển bánh cũng là lúc tôi phải làm nhiệm vụ MC “bất đắc dĩ”. Trước tiên là báo cáo lí do của chuyến đi, tiếp theo là lịch trình toàn đoàn và sau cùng là những nội quy, quy tắc ở Thiền viện. Bởi quy tắc trong Thiền viện: "Mọi người phải giữ trật tự tối đa" (Đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên) nên chúng tôi quyết định tổ chức lễ kỉ niệm thật rộn ràng trên xe. Mở đầu là bài hát "Huyền thoại Hồ Núi Cốc" của ca sĩ Thanh Hà - học viên nhỏ tuổi nhất trên xe, tiếp theo là cô Dung với bài hát "Hồ Trên Núi", rồi bài thơ của Hằng mới sáng tác…Lúc này biết mình “hết vốn”, tôi nhờ Thanh Hà làm giúp nhiệm vụ MC tiếp theo. Đúng là tuổi trẻ tài cao, một MC tuyệt vời. Thanh Hà cho chúng tôi chơi trò chơi: trên xe chia thành 2 đội, từng đội hát bài hát có nhắc đến bộ phận trên cơ thể người. Chúng tôi nhiệt tình tham gia, lúc này có lẽ chẳng còn ai nghĩ mình đang ở tuổi nào nữa, vui quá!
Thật nhanh, xe đã đến Tây Thiên, đoàn chúng tôi vào Bảo Tháp, tầng 1 vẫn còn ngổn ngang giàn giáo vì đang trong thời gian hoàn thiện, các bác thợ vẫn miệt mài hoàn tất công việc của mình.
Chúng tôi lặng lẽ bầy lễ, chiêm bái trong không gian tĩnh lặng, linh thiêng. Sau đó cả đoàn lên tầng 2, nơi đây thờ bốn pho tượng Tứ trí Phật cao 2m, hướng ra bốn phương: Bất Không Thành Tựu Phật ở Bắc phương, A Súc Bệ Phật ở Đông phương, A Di Đà Phật ở Tây phương và Bảo Sinh Phật ở Nam phương. Trên vòm mái tròn được trang trí rất đẹp, tôi ngửa mặt ngắm nhìn mà ngỡ mình lạc vào không gian Phật cảnh vô cùng an lạc. Thật tuyệt diệu. Tiếp theo chúng tôi đi ra lan can bao quanh Bảo Tháp. Ở đây được gắn rất nhiều Kim Luân (chuyển chú), có tới hơn 200 Kim Luân, theo hướng dẫn của sư cô, các Phật tử vừa đi vừa niệm (ÚM MA NI BÁT MINH HỒNG hoặc niệm A DI ĐÀ PHẬT) và xoay Kim luân để được viên mãn thành tựu mọi tâm nguyện.
Ra khỏi Bảo Tháp, ai nấy đều cảm nhận tràn ngập năng lượng. Chúng tôi tiếp tục di chuyển sang Thiền viện Ni An Tâm. Ở đây chúng tôi được tham Thiền ngay trong Thiền đường của các sư ni.
Theo chỉ đạo của Thầy Chủ nhiệm chúng tôi thiền bài Thiên Địa Nhân hợp nhất. Không gian tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng vang lên khiến chúng tôi cảm nhận đang được hòa vào thiên nhiên thực sự. Xả thiền rồi mà nuối tiếc còn vương vấn trên gương mặt mỗi người.
Đến giờ cơm trưa, chúng tôi được sư cô hướng dẫn ăn theo kiểu Buffet, thực đơn có chuối xanh kho, củ cải khô với cà rốt kho nhạt, rau susu, dưa chua xào, mỗi người tự lấy cơm và thức ăn vào bát riêng rồi ra bàn ăn, trên bàn mỗi người có một bát canh được nấu rất ngon có đậu phụ, cà chua, nấm và rau thơm. Bữa ăn trưa thật ngon.
Nghỉ ngơi hơn 1 giờ đồng hồ, chúng tôi bước vào ca Thiền thứ 2 lúc 1h30’. Cũng như ca sáng chúng tôi say sưa đến nỗi chưa muốn xả thiền thì đã hết giờ. Thiền ở đây thích thật! Đó là những lời chia sẻ của mọi người trong đoàn mỗi khi thiền xong. Thật tuyệt vời!
Trước khi ra về, thay mặt toàn đoàn, chị Lục, chị Bân và tôi đi gặp cảm ơn các ni sư trong thiền viện và lễ bái biệt trong chính điện, hẹn đủ duyên lại được về Tây Thiên một ngày không xa.
Tổ chức buổi dã ngoại này thành công chính là nhờ sự giúp đỡ của chị Bân, chị Diệp Lục và chị Vấn - đồng nghiệp cũ của chị Bân cũng là người sở tại Vĩnh Phúc. Chị Vấn rất nhiệt tình hỗ trợ nhà chùa trong việc tiếp đón và lo cơm trưa cho toàn đoàn. Thay mặt toàn đoàn, em xin chân thành cảm ơn chị Vấn. Chúc chị mạnh khỏe, hạnh phúc.
Ra về, ai cũng tranh thủ mua chút quà, chút rau quê về cho gia đình.
Lên xe, tiếp tục hành trình về Hà Nội. Để đường về bớt xa, chúng tôi lại chơi tiếp trò chơi và các tiết mục văn nghệ, không ngờ cả xe vẫn rất nhiệt tình tham gia hết mình. Văn nghệ không những giúp mọi người vui vẻ, và dường như nó còn làm cho thời gian cũng được rút ngắn lại một cách hiệu quả.
Thật vậy, chẳng mấy chốc, chúng tôi đã về đến Hà Nội, chia tay, mỗi người một ngả nhưng niềm vui, niềm hân hoan còn in đậm trong tâm trí mỗi người. Chắc chắn chuyến đi đọng lại một kỉ niệm khó quên trong lòng mọi người.
Hẹn trở lại Tây Thiên một ngày không xa…
Hà Nội, 24/4/2014