Xem bộ ảnh do Thầy Chủ nhiệm, Huấn, Nam và Vương chụp TẠI ĐÂY.
"Chị ơi, sắp tới đi Côn Sơn đó. Chị đi không?"
"Thế à! Ừ, đi!" :)
-----
Đi học thiền, lúc nào cũng vui, nhưng khoảng thời gian thú vị nhất có lẽ là những chuyến đi dã ngoại lên núi Côn Sơn. Không biết từ khi nào, cái việc đi lên núi Côn Sơn đã trở thành cái việc được ưu ái hơn cả. Mình có thể dàn xếp mọi việc, chỉ để lên đó vài hôm rồi về. Hay thật! Có thể bởi đó là nơi mình có ấn tượng đầu tiên về các chuyến dã ngoại, nên cứ hay tưởng tượng rằng, đi thiền dã ngoại là leo núi vào lúc 5h sáng, là ngồi thiền trên cỏ, hít hà cái âm thanh vi vu của hàng thông reo, là ăn xôi, vân vân...
Đi học thiền, lúc nào cũng vui, nhưng khoảng thời gian thú vị nhất có lẽ là những chuyến đi dã ngoại lên núi Côn Sơn. Không biết từ khi nào, cái việc đi lên núi Côn Sơn đã trở thành cái việc được ưu ái hơn cả. Mình có thể dàn xếp mọi việc, chỉ để lên đó vài hôm rồi về. Hay thật! Có thể bởi đó là nơi mình có ấn tượng đầu tiên về các chuyến dã ngoại, nên cứ hay tưởng tượng rằng, đi thiền dã ngoại là leo núi vào lúc 5h sáng, là ngồi thiền trên cỏ, hít hà cái âm thanh vi vu của hàng thông reo, là ăn xôi, vân vân...
Chuyến đi tháng 5 này là một chuyến đi được mong đợi. Bởi nhiều lẽ, nhưng hơn cả, là bởi mình muốn dứt bỏ những mối tơ còn đang giăng mắc, trong cả suy nghĩ, lẫn trong ký ức. Tập thiền đã được hơn 3 năm, những khi nhìn lại bản thân, vẫn cảm thấy đó là một bức tranh còn loang lổ, với nhiều sắc mầu của tham, sân, si, hỷ, nộ, ái, ố. Duy có điều, dần dần nhận rõ và chắc chắn vào con đường mình lựa chọn, để rồi kiên trì thay đổi bản thân mình.
Đến Côn Sơn trong một buổi chiều nóng. Gặp các bạn thiền vui biết bao. Tìm một góc thoáng mát để ngồi và để nói chuyện.
"Chị ơi, ra gốc cây ngọc lan đi."
Ôi, thơm! Và từ đó, cái hương ngọc lan cứ nhuốm đầy trong tâm trí.
Đáng nhớ nhất có thể là ca thiền tối thứ 6, ngồi giữa sân nhà nghỉ. Không biết có phải cái ý niệm về hương ngọc lan nó vấn vít từ chiều hay không, mà mình cứ tưởng tượng là mình đang trôi bồng bềnh như một cái lông trong mùi hương đó. Chưa khi nào cảm thấy khoan khoái như vậy!
Đi thiền, mình thích nhìn thấy Thầy cứ chạy khắp nơi quán xuyến tình hình cả đoàn, mình thích các bữa cơm nhàn nhạt, thích ngồi phệt uống trà đêm và ngồi nói chuyện cùng các cô các bác. Lân rân nhớ lại nhiều điều! Thật là nhớ!
Trong cái mùi ngọc lan ngòn ngọt ấy, chợt nghĩ về lòng dũng cảm.
Có lẽ, đó là một trong những điều cần thiết nhất để đạt đến đích của việc tu. Đầu tiên là dũng cảm đối diện với mình. Việc này khó nhất, bởi hiếm khi chúng ta làm, mà thường chối bỏ bằng nhiều cách khác nhau, hoặc nhìn mình bằng cách thức của người khác. Đường tu chính là một con đường làm ngược lại những gì mình đã được sắp đặt, cho nên nó gập ghềnh giống như người ta đi trên núi hoang, với những trắc trở không lường trước được. Và chỉ khi có lòng dũng cảm, chúng ta mới có được tâm thái tự nhiên bình thản, để đi tiếp. Ngồi thiền có gì đâu, ai cũng nghĩ thế. Bởi chỉ thấy ngồi im thôi chứ có nặng nề gì. Nhưng kỳ thực đó là một chuyện cực khó, mà mình hình dung nó như một cuộc đương đầu, giữa người chủ quản, với đám ý nghĩ đang nổi loạn bên trong. Dẹp yên được chúng, là một công cuộc chứ không hề là chuyện một sớm một chiều.
Nói là một cuộc đương đầu, nhưng nó là một cuộc đương đầu không hề đơn điệu. Người tu sẽ thấy hơn ai hết, cuộc sống xung quanh nó đẹp một cách tinh tế, dù rằng điều đó được thể hiện trong cái sự đơn giản đến vô cùng.
Cô yêu bài viết nhỏ của con. Nhẹ nhàng mà sâu sắc, giản đơn mà tinh tế. Đúng là hành trình tìm về những điều giản đơn chẳng hề dễ.
Trả lờiXóaCô nhớ Côn Sơn quá. Thèm được ngồi thiền nhẹ lâng lâng trong cái không khí còn đẫm sương. Thèm được nghe những tiếng cười sảng khoái của các bác, các chị, các em và các cháu.