Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

KỂ MỘT CHÚT VỀ MÌNH

(Viết nhân dịp tưởng niệm Thầy Tổ)
THIỀN NẰM
Ngày này năm ngoái, đúng lễ tưởng niệm Thầy Tổ DASIRA NARADA đây.
Hát múa tưng bừng đây.
Liên hoan, cười nói nhộn nhịp đây.
Dịp đó cứ tưởng rằng mình không thể tham gia hát hò được, thế mà vẫn kịp đi tập hát múa, vẫn dàn dựng chương trình để biểu diễn được. Kể từ lúc “nằm chỗ” đến lúc lên sân khấu hát hò chỉ vẻn vẹn có 2 tháng mà thôi. Nhớ lại vẫn thấy điều kỳ diệu đã đến với HV.
…Thấm thoắt đã hơn một năm trôi qua kể từ khi HV bị tai nạn, nhanh thật. Câu chuyện cũ bỗng dưng ùa về.
Đó là vào dịp tháng 7 âm lịch (tháng cô hồn), tức là vào khoảng tháng 8/2013 dương lịch (trước khi tổ chức lễ tưởng niệm Thầy Tổ gần 2 tháng). Hôm đó hai vợ chồng HV đi thăm cháu nội, trên đường về, mặc dù trời đã tối khuya rồi nhưng đường Minh Khai – Hà Nội  vẫn đông nghịt người. Ngồi đằng sau lưng chồng, theo thói quen miệng không ngừng niệm “Nam Mô A Di Đà Phật”, mắt nhìn đường phía trước thì bỗng thấy 2 thanh niên, đầu không đội mũ bảo hiểm phóng xe máy rất nhanh, đi ngược chiều, vòng lấn đường để vượt, và chỉ trong nháy mắt HV đã thấy mình bị hất tung lên cao, rơi xuống đất quay một góc 180 độ và ngồi vặn người trên mặt đường ngay cạnh xe máy mình. Thấy chồng không sao, vẫn đứng và nói gì gì đó, ổn rồi. HV thấy cách chỗ mình ngã khoảng vài chục mét là xe máy của 2 thanh niên kia đổ kềnh càng, các mảnh xe tung ra, rơi vãi, 2 người nằm bất động, và lúc đó trong đầu mình thoáng có ý nghĩ là có người chết rồi. Sợ quá, nhưng nỗi sợ không át được cái đau ở vùng lưng của mình. Đau kinh khủng. Đây là lần thứ hai trong đời HV phải rên lên vì đau, lần thứ nhất là khi đau đẻ (chắc các bác phụ nữ thông cảm với HV đây), và đây là lần thứ hai. Đau chảy nước mắt, đau vặn vẹo, không thể thẳng người lên được. Được các chị, các bà là người dân ở bên đường đưa vào ngồi ở vỉa hè, ai đó đưa cho mình chiếc ghế nhựa mà HV ngồi không nổi, đau quá. Lúc đó HV đã xin họ cho mình được nằm xuống, nằm chỗ nào cũng được, thế là những người quá tốt bụng đó đã cho HV vào nằm nhờ ngay sàn nhà của một cửa hàng vừa dọn xong. Áo chống nắng mang theo được trải ra làm chiếu, mình nằm xuống đó và bắt đầu thiền.
Từ lúc phát công trở đi, HV không còn đau một tí nào nữa. Cứ nằm im, cứ thiền, cứ khấn Thầy Tổ về chữa cho khỏi đau.
Lúc đó ở ngoài đường, chồng đang làm việc với công an, đưa người bị nạn đi cấp cứu. Một chốc thấy tiếng ai đó hốt hoảng hỏi chồng khi họ thấy mình nằm bất động, thiêm thiếp, chắc họ tưởng mình cũng cần phải đi cấp cứu, và mình nghe tiếng chồng: “Vợ tôi đang thiền đấy, kệ bà ấy, không sao đâu!”
Thỉnh thoảng lại có người vào hỏi thăm xem mình có bị sao không? họ sợ mình bị ngất đi hay sao ấy. Cậu thanh niên gây tai nạn cũng vào xin lỗi, tay ôm vai đau, về sau mình biết là cả 2 người thì gẫy tay, người gẫy xương bả vai, cả 2 đang say rượu, trên xe vẫn còn rượu và gói “mồi” mang về nhà để nhậu tiếp. Họ là những người thợ tự do, nghèo, và kết cục là họ “xin” và vợ chồng mình “cho” qua.
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.