Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

CẢM XÚC TỪ MỘT CHUYẾN ĐI

Hoàng Thị Nữ
Lớp DSNL 6
        Tuần nào cũng vậy mình rất mong đến sáng thứ năm để được đến lớp. Nơi đó có các hội viên trong CLB Thiền cùng chia sẻ và luyện tập. Đặc biệt nơi đây còn được thầy lên lớp giảng dạy nhiều điều hay, lẽ phải, biết cách làm người mà cả đời cũng chưa tốt nghiệp.
         Cũng như mọi tuần, thứ năm ngày 25/12 sau khi vào lớp, mình và mọi người được nghe thầy Nghĩa thông báo: Thứ Hai tới (29/12) CLB tổ chức đi làm từ thiện tại Trung tâm Bảo trợ Xã hội 4 ở Tây Đằng, Ba Vì, Hà Nội. Như vậy so với dự kiến có sớm hơn ít ngày. Song mình thấy đây là một quyết định sáng suốt của BCN vì thời tiết đang rất lạnh. Cũng may mà hôm đó mình kịp soạn được một số áo ấm mang sang góp với lớp.
         Đến cuối buổi học, lớp trưởng lấy ý kiến mọi người xem ai có thể cùng tham gia chuyến đi từ thiện này. Không một chút do dự, mình đã đăng kí ngay cùng với mấy bạn nữa trong lớp. Đây cũng chính là điều mà mình đã mong đợi từ lâu rồi nhưng chưa có dịp để tham gia.
         Thế rồi ngày thứ hai (29/12) cũng đã đến. Đêm đó mình hồi hộp lắm thấp thỏm không ngủ được vì cô Hương hẹn 6h20' có mặt để chuyển những túi quà ra xe. Và rồi hơn 4h mình đã dậy. Mọi việc xong xuôi, mình đến nhà lớp trưởng 6h10' (sớm nhất), ngay lúc đó có chị Dung và chị Quyên cũng đến, chỉ 10' sau số chị em đi từ địa điểm TDH cũng đã có mặt đầy đủ. Nhìn gương mặt của ai cũng hồ hởi, phấn khởi, vui vẻ như được đi hội. Nhưng có lẽ trong lòng ai cũng còn vui hơn vì mọi người ai cũng hiểu rằng: đây không phải là chuyến đi dã ngoại bình thường mà là một chuyến đi thật có ý nghĩa mang tính nhân văn với tình người sâu sắc để giúp cho những mảnh đời bất hạnh vơi đi những cái rét, cái lạnh từ trong tận tâm can của họ. Chúng tôi đã cùng nhau vận chuyển những gói quà rất nhiều, rất nhiều không thể đếm được bao nhiêu túi nữa. Tuy là đồ cũ nhưng vẫn còn tốt và được cháu Hương và cháu Hằng đóng gói cẩn thận trông rất gọn gàng. Chúng tôi nói với nhau rằng: "Nếu xe chật chúng mình có thể ngồi lên lòng nhau chứ không ai chịu ở lại". Còn các túi quà thì phải mang hết vì ở nơi đó mọi người đang rất cần, cần lắm.
         Chỉ ít phút sau, hai xe nữa xuất phát từ nhà Thầy CN cũng đã đến, hai xe này cũng không kém phần chật chội. Số người đi cũng đông, và số quà còn nhiều hơn. Nào là quà bánh, nào là áo ấm siêu nhẹ mà cô Huệ và cô Thu đã sang tận nơi sản xuất để tìm mua: vừa tốt, vừa đẹp và vừa rẻ nữa, nhằm tiết kiệm được kinh phí, đủ số áo cho tất cả số người ở trung tâm. Cuối cùng chúng tôi cũng dồn ép hết cả người và quà lên xe. Ôi thật là kì diệu và ấm áp vô cùng. Đoàn chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình, thời tiết thật đẹp, tuy trời lạnh nhưng không mưa, chỉ có một số đoạn sương mù mờ mịt, chú lái xe phải đi chậm lại, ngồi trên xe chúng tôi chuyện trò vui vẻ, chia sẻ cách luyện tập thế nào cho tốt nhất. Có nhiều chị đã khỏi nhiều bệnh sau một thời gian luyện tập. Chúng tôi đều thầm cảm ơn Đức Thầy Tổ, Thầy chủ nhiệm CLB và toàn thể ban chủ nhiệm CLB đã tận tình giúp chúng tôi để có những kết quả như ngày hôm nay.
         Chỉ sau hơn một tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đến được Trung tâm Bảo trợ Xã hội 4. Trong sân có các cháu ở nhiều độ tuổi khác nhau đang vui chơi. Việc đầu tiên tôi đến thăm hỏi các cháu. Nhiều cháu nói còn ngọng không rõ lời, nên tôi cũng không hiểu các cháu nói gì nữa, cũng có cháu mắc bệnh thần kinh, song cũng có cháu khỏe mạnh và đi học được. Một cháu gái cho tôi biết: cháu đang học lớp 10 vào buổi chiều nên buổi sáng ở nhà cùng các mẹ trong trung tâm trông nom các em nhỏ. Nhìn các cháu tội lắm, trời lạnh vậy nhưng các cháu chỉ mặc vài ba chiếc áo mỏng, nhiều cháu chân trần không tất, vậy mà các cháu vẫn nô đùa, vui chơi hồn nhiên và vô tư. Điều đó nói lên sự chăm sóc và dậy dỗ của các bác, các cô trong trung tâm thật chu đáo, với tấm lòng từ bi rộng mở.


       Sau đó Thầy dẫn chúng tôi vào hội trường trung tâm, ở đây mọi người trong trung tâm đón tiếp chúng tôi rất nồng nhiệt. Cô Thu thay mặt đoàn chia sẻ với ban lãnh đạo trung tâm về ý nghĩa chuyến đi của đoàn, thật đúng là không chọn nhầm địa chỉ. Tiếp theo là Thầy CN đã trao quà cho trung tâm với tấm lòng cảm thông sâu sắc. 


         Đoàn chúng tôi được phân công thành 4 nhóm để phát quà cho từng dãy, tuy nhiên chúng tôi không dừng ở các dãy được phân công mà ai cũng muốn hỏi thăm được nhiều người hơn. Chúng tôi hiểu rằng: Những mảnh đời bất hạnh này không chỉ cần những tấm áo ấm, những gói quà mà họ còn rất cần sự sẻ chia ân cần của mỗi chúng ta. Đến phòng nào chúng tôi cũng thấy những ánh mắt đang đượm buồn bỗng rạng rỡ khi thấy chúng tôi tới thăm. Có rất nhiều hoàn cảnh khác nhau trong ngôi nhà chung này, người thì không nói được, người thì cười, người thì lầm lũi xoa xoa, vê vê tấm áo mới được tặng. Có bà còn nói để dành còn khoe với con nữa, đồng thời nói lời cảm ơn chúng tôi. Nơi đây không chỉ thu gom những mảnh đời lang thang cơ nhỡ mà còn nhận chăm sóc cả những người bị con cái từ chối trách nhiệm của bản thân đối với cha mẹ. Thật đau lòng. 
         

Tạm biệt cơ sở 1, chúng tôi lại sang cơ sở 2, nơi đây rộng rãi khang trang hơn, số người ít hơn cơ sở 1 và sức khỏe khá hơn, ở đây mọi người đang được sưởi ấm ngoài sân. Nhìn mọi người đều rất vui vẻ vô tư, vì họ chẳng cần có ước mơ to tát cao xa gì mà chỉ cần những bữa cơm no, áo mặc đủ ấm. Chúng tôi rời cơ sở 2 lúc 11h với những lời chào tạm biệt của các cán bộ trung tâm. Lên xe rồi mà lòng tôi vẫn nặng trĩu hình ảnh của những con người cô đơn bất hạnh kia cứ hiện hữu trong tôi. Tôi thầm ước có một phép màu để giúp họ có được cuộc sống bình thường.


       Theo ý kiến của Thầy CN, cả đoàn lên Suối Hai thăm các bộ của nhà nghỉ Suối Hai và cũng là cho chúng tôi tranh thủ thiền thu năng lượng. Vì chưa đi Suối Hai lần nào nên tôi ngỡ ngàng trước không khí trong lành và phong cảnh nơi đây. Lòng tôi thấy nhẹ nhàng và dễ chịu hơn. Chúng tôi nghỉ ngơi một lúc rồi ăn cơm trưa do nhà nghỉ phục vụ, bữa cơm thật ngon và đầm ấm. Cô Huệ, cô Thu và cô Hồng bận việc nên ăn sau chúng tôi. Các cô thật vất vả. Sau đó Thầy CN cho chúng tôi nghỉ khoảng 1 tiếng đồng hồ rồi tất cả tập trung tọa thiền, thời tiết thật đẹp, trời nắng ấm, Thầy cho tập bài: "Thiền thu lửa Tam Muội mới" gần 2 tiếng vậy mà khi Thầy hô "xả thiền" mọi người vẫn như còn muốn ngồi thêm. Thầy khen mọi người Thiền tốt và bản thân tôi cũng thấy tập trung hơn mọi khi. Kết thúc buổi thiền, chúng tôi thấy sảng khoái vô cùng.


        Khoảng 15h chúng tôi chia tay cán bộ nhà nghỉ ra về. Lúc này chỉ còn hai xe, vì một xe đã về từ trưa rồi. Trên xe chỉ còn toàn chị em thôi, chiếc xe như nhẹ hơn cứ bon bon về Hà Nội rất nhanh, đến địa điểm TDH lúc 17h. Chia tay nhau, ai cũng rất vui và thanh thản, nhẹ nhàng vì đã cùng nhau thực hiện được một công việc rất có ý nghĩa, không phải chỉ cho mọi người mà còn là điều hạnh phúc lớn lao nhất cho chính bản thân mình. Kết thúc một chuyến đi tốt đẹp với nhiều ý nghĩa. Chúng tôi không quên hẹn nhau "sẽ gặp lại"…..
Tháng 1/2015
Một số hình ảnh của đoàn tại Suối Hai.
Xem lại bộ ảnh TẠI ĐÂY.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.