MẢNH ĐẤT VÀNG
Câu Lạc Bộ với Côn Sơn,
Bao năm tình nghĩa còn hơn ruột già.
Đường về tuy có hơi xa,
Nhưng không ngăn được tình ta yêu thiền.
Côn Sơn cảnh đẹp tự nhiên,
Thông reo vi vút, dịu hiền màu xanh.
Chim kêu thánh thót trên cành,
Không gian tĩnh lặng: nơi dành thiền tu.
Một ngày trời đẹp giữa thu,
Gió mơn man thổi, êm ru nhạc thiền.
Cả lâu Lạc Bộ lặng yên,
Ngồi thu năng lượng thiên nhiên trong lành.
Côn Sơn bạn luôn đồng hành,
Cùng Câu Lạc Bộ trưởng thành vươn lên.
Bao năm tình nghĩa khó quên,
Đón Câu Lạc Bộ về thiền nơi đây.
Mỗi lần chỉ một hai ngày,
Nhưng rất hiệu quả tràn đầy dưỡng sinh.
Côn Sơn sống rất nhiệt tình,
Đón Thầy, đón bạn chúng mình về thăm.
Sắp xếp chỗ ở, chỗ ăn,
Ân cần chu đáo, nói năng dịu dàng.
Côn Sơn là mảnh đất vàng,
Chăm về tu luyện người càng khỏe ra.
Côn Sơn, 9-2015
Nguyễn Văn Ngọ
lớp DSNL14
LỬA TAM MUỘI Ở CÔN SƠN
Đoàn Thiền bước lên Đền Sinh,
Với lòng thành kính lễ trình linh thiêng.
Đứng thu năng lượng tiên thiên,
Thời gian rất ngắn vẫn thiền say sưa.
Về đến nơi nghỉ gần trưa,
Thiền chín mươi phút là vừa, dạ yên.
Lửa Tam Muội ở Côn Sơn,
Bừng bừng bốc cháy mạnh hơn ở nhà.
Tâm hồn bay bổng la đà,
Chìm trong tiếng nhạc mượt mà du dương.
Lắng nghe lời dẫn Thầy Thường,
Thu nhiều năng lượng âm dương giao hòa.
Buổi chiều lắc rắc mưa sa,
Thầy thường phải quyết chia ra hai đoàn:
Người khỏe thi leo lên ngàn,
Người già, người yếu thiền luôn tại nhà.
Chín mươi phút thiền nhanh qua,
Thêm Lửa Tam muội cho ta hồng hào.
Thiền xong tản bộ vui sao,
Thăm đền nguyễn trãi ước ao bao ngày,
Vào chùa lễ phật dẻo tay,
Cầu xin sức khỏe tràn đầy dưỡng sinh.
Sáng mai thầy trò chúng mình,
Cùng nhau lên núi địa linh ngồi thiền./.
Côn Sơn, buổi sáng 12-9-2015
Nguyễn Văn Ngọ
Lớp DSNL14
THIỀN Ở CÔN SƠN
Bốn giờ đã thức dậy rồi,
Một quả dưa chuột, nắm xôi lên đường.
Những mong sẽ được định thiền,
Ngồi trên “Yên Ngựa” mạch liền đến trưa.
Đang đi thì trời đổ mưa,
Đoàn thiền dừng lại nhưng chưa muốn về.
Nhưng trời vẫn mưa dầm dề,
Nên đành phải quyết quay về nhà thôi.
Hội trường cùng nhau ta ngồi,
Thu Lửa Tam Muội cho đời sáng ra.
Chín mươi phút lại nhanh qua,
Mọi người hoan hỉ một ca trong ngày.
Mưa đã tạnh rồi càng hay,
Xả thiền xong lại đi ngay lên thiền.
Lần này lên Bàn Cờ Tiên,
Thử xem xương khớp sức bền ra sao.
Mấy nghìn bậc đá thấp cao,
Thông reo vi vút trên cao gió ngàn.
Càng lên càng thấy mơ màng,
Không gian tĩnh lặng lại càng đam mê.
Không lên thì quyết không về.
Cuối cùng cũng đến Bàn Cờ lễ tiên.
Sau đó mới xuống định thiền,
Ngồi trên “Yên ngựa” mạch liền đến trưa.
Côn Sơn, buổi sáng 13-9-2015
Nguyễn Văn Ngọ
Lớp DSNL14
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.