Nguồn ảnh: FB của tác giả |
Nếu như không ai hỏi chắc tôi cũng không nhớ rõ sao mỗi chiều thứ 7 tôi luôn có một lịch cố định mà không bao giờ tôi muốn đổi cả. Chiều thứ 7 tôi luôn bận, nó là một cái lịch cố định được hơn một năm rồi, và ai có hỏi thì tôi cũng nói là đi thiền, chỉ là sau câu trả lời thường ít có người hỏi tôi rằng đi thiền ở đâu và như thế nào.
Tối chủ nhật, tôi đi học nốt buổi học chụp ảnh cuối cùng, thực ra thì đến cho vui thôi vì mấy bạn ở lớp đó mà tôi luôn coi như em trai rủ tới để "chung vui" liên hoan. Đến lớp mà trong lòng ngỡ ngàng vì mấy đứa đi chụp ảnh đêm mà không rủ mình, thấy tiêng tiếc trong lòng nhưng cũng thôi kệ vì mình cũng đã "tốt nghiệp" rồi mà. Đang ngồi đợi khâu liên hoan, một em trợ giảng chụp ảnh vốn thân thiết với tôi ra hỏi thăm sao tôi lại có thể bỏ lỡ vụ chụp ảnh hôm qua như thế. Tôi chỉ cười và nói là do không được thông báo, hơn nữa cũng đi cả ngày rồi nên thấy mệt. Thằng bé quan tâm có hỏi tôi sao lại đi cả một ngày thứ 7 như vậy, tôi cũng chia sẻ cho em về một ngày bận rộn của mình. Tuy nhiên tôi càng ngạc nhiên hơn khi thằng bé lại hỏi tôi tiếp về việc thiền cụ thể là như thế nào.
Quả thật, nhiều người hỏi tôi việc thiền định cũng chỉ do tò mò nhưng mức tò mò mà thằng bé con mới học năm hai đại học này thì lại nhiều hơn hẳn. Em hỏi tôi về làm thế nào để nhập định khi thiền, hay là tác dụng thực sự mà thiền mang lại có vi diệu như nó được nghe nói. Đương nhiên, tôi cũng chia sẻ với em thẳng thắn từ những kinh nghiệm của mình. Càng nói tôi càng nhớ lại về bản thân mình cách đây hơn một năm. Tôi không biết gì nhiều về thiền, tôi đơn giản mê phim võ hiệp của Kim Dung, một tác giả vô cùng sùng bái đạo Phật. Tôi tin rằng việc tu luyện chân khí có thể giúp con người chống chọi được bệnh tật và có được trí tuệ minh mẫn. Với lòng tin như vậy, lại có duyên nên khi bước vào thời gian luyện tập ban đầu tôi tự nhủ phải cố gắng rất nhiều cho dù những dấu hiệu đến với tôi chưa nhiều. Tôi cho rằng do mình chưa được định nên không cưỡng cầu những điều khác mà chỉ ngồi hít thở sao cho đúng và chú tâm niệm Phật khi các cơn đau dần kéo tới.
Tới giờ nhìn nhận lại một năm, tôi càng thấy tác dụng của thiền vi diệu như thế nào. Tôi chia sẻ với em giảng viên từ chính trải nghiệm của bản thân mình. Nhiều lúc tôi thật sự bất ngờ khi những nỗ lực bản thân được đền đáp. Trước khi tập thiền, những lúc cảm hay đau họng do thay đổi thời tiết thực sự hành hạ tôi rất nhiều. Không chỉ vậy, người nhà tôi lại có người hay cảm vặt. Những lúc khỏe mạnh nhìn người nhà cứ hơi tý là lại ốm, tiếng hắt hơi, tiếng ho dồn dập khiến tôi không thể yên lòng. Nhà neo người, có lúc một mình trong trời mưa gió rét đi mua thuốc hạ sốt khiến tôi càng thêm mệt mỏi. Thế nhưng, từ ngày thiền, tôi và người nhà bớt đi được nhiều chứng bệnh vặt. Không chỉ vậy khi nào tôi chớm có biểu hiện đau họng hay sổ mũi, chỉ sau khi thiền xong, nhất là thiền bài Chống lây nhiễm, tôi không còn nhận thấy bất cứ dấu hiệu gì của bệnh nữa.
Với tác dụng lớn lao như thế, tôi cảm thấy thiền là một con đường sáng cho tôi bước đi. Tôi luôn thấy mình thật may mắn khi được biết đến pháp môn này và tôi hi vọng càng nhiều người cũng được như tôi. Và tôi cũng luôn mong muốn có thể rủ được nhiều người tu học cùng mình nữa.
Ngày cuối tháng 10 năm 2016