Sau lần đi thiền “thử” ở Bách Khang Niên, Minh Phú, Sóc Sơn, Hà Nội cùng thầy CN và các giáo viên CLB, Hoàng Vân (HV) đã nhủ: đầu xuân sẽ đưa học viên của lớp đi thiền mở hàng tại đây. Thiền nơi đó thích quá, không thể không quay trở lại.
Lên kế hoạch, chốt ngày 19/2/2017. Và HV bắt đầu lo, lo hôm đó có mưa rét không? theo dự báo thời tiết 10 ngày thì hôm đó sẽ rét, sẽ mưa nhỏ? Lo. Ngày nào cũng ghé trang dự báo thời tiết 10 ngày, 7 ngày, 5 ngày, 3 ngày...Hôm nào cũng khấn xin Cha Trời, Mẹ Đất, thầy Tổ... giúp cho được nắng ráo, ấm áp. Nơi sẽ toạ thiền là đồi thông với đệm lá già dày, êm, khô nỏ sẽ có màu đỏ đất, nhưng nếu trời mưa thì không thể ngồi ở đó, ướt át, lá khô ngấm nước sẽ ẩm mốc... Để ngồi thiền được trên đồi phải được nắng vài ngày đệm lá mới khô nỏ được. Còn nếu mưa phải ngồi trong nhà thì thôi, chẳng đi làm gì, thiền ở 332 Nguyễn Trãi còn hơn... lo ơi là lo, bao nhiêu là nỗi lo.
Kế theo đó là lên thông báo đi thiền dã ngoại. Lớp thì chưa đến ngày đi học nên thông báo đi thiền hoàn toàn qua mạng lưới: giáo viên / ban cán sự lớp / tổ trưởng / học viên – lo là liệu các học viên có nhận được thông tin đầy đủ không? Sợ nhất là đến hôm lên đường vẫn có người đăng ký, lúc đó không ghi tên cho đi thì dở, mà nhận cho đi cũng dở, Tết nhất ra, xe ô tô không thể thuê nổi vì vẫn là tháng “ăn chơi, lễ lạt”.
Kể về nơi đến. Đó là một trang trại rộng gần 15 ha, còn hoang sơ, tất cả dự án đầu tư hợp tác còn dang dở và trong quá trình hoàn thiện. Chỉ có một toà nhà 2 tầng, tầng 1 là nơi tiếp đón rộng rãi, tầng trên là 3 phòng nghỉ khép kín, rộng. Các phòng này cũng để không lâu nay, không có người ở. Có một phòng thờ gia thần và gia tiên họ của bà chủ.
Đoàn thiền của lớp mình là đoàn đầu tiên, mở hàng ở đây. Từ trước tới lúc đó chưa có đoàn nào đặt chân tới ngoại trừ người nhà.
Gọi điện đặt cơm. Tổng số xuất báo lần đầu là 36, dự định sẽ đi 1 xe 29 chỗ và 1 xe 7 chỗ. Muốn chị Linh – người chịu trách nhiệm đón tiếp và lo hậu cần – biết thông tin sớm để chị thong dong, không vội, ấy thế mà chị vẫn không thể làm tốt hơn được chỉ vì số lượng người báo tối trước hôm lên đường đã lên tới 62 (kể cả lái xe). Choáng. Vì xe ô tô to không thuê tiếp được nữa, đành đi thêm 4 xe 7 chỗ, trong đó có 1 xe do bác Hệ, học viên của lớp làm từ thiện. Xe nhỏ dành cho các lớp bạn, trong đó có xe HV ngồi để đón người dọc đường, xe to dành cho lớp Thiền 2 và thầy cô, anh Nghĩa.
Chị Linh gọi điện sắp xếp: thế này nhé, đi sớm, mọi người khỏi phải lo ăn sáng, lên đây, chị sẽ lo cho mỗi người xuất xôi vừng, chị là người làng Phú Thượng, nổi tiếng món xôi đấy. Ăn trưa thì ăn chay 100% nhé. Chiều về, sẽ phần mỗi người 1 bánh bao chay, ai không ăn chay được buổi trưa thì lúc về có cái bánh bao, đỡ đói bụng. Chị nói thế thì HV chỉ còn biết vâng thôi, vì quá là chu đáo rồi. Về thực đơn bữa trưa thì tuỳ chị, kể cả giá tiền cũng tuỳ chị, vì HV cũng nghĩ là đoàn mình mở hàng nên cứ để xông xênh. Và chị đã phục vụ với cái tâm của người thờ Phật, Mẫu, một mình tay 5 tay 10 cùng với vợ chồng của người được thuê trông coi trên đó, có một cô bé được điều thêm từ Hà Nội lên giúp chị nữa, nào thì chợ búa, cơm nước, dọn dẹp, lau chùi, bát đĩa, cốc chén, nước chè vừa tươi, vừa mạn... đã thế mình lại còn nhờ chị bố trí che chắn cho 2 chỗ đi vệ sinh (nhẹ) ở chân đồi, phòng có bác nào có nhu cầu “xả nước cứu thân”, nhờ gì, nói gì chị cũng OK tất.
Sau bao ngày lo lắng, hồi hộp, chờ đợi, đúng 6 h sáng 19/2, cả đoàn xe xuất phát, số người không ai bớt, đi đầy đủ, đúng giờ. Có xe của HV ngồi đón mẹ con bác Phần từ Đông Anh hẹn đón ở sân bay Nội Bài. Sợ lạc nhau, HV đã chuẩn bị cho tất cả các lái xe một tờ giấy ghi đầy đủ địa chỉ nơi cần đến, chỉ dẫn đường đi thế nào, và điện thoại của chị Linh, nếu có việc cần thì gọi cho chị cầu cứu.
Gần 7h cả đoàn lên đến nơi.
Mở cửa bước ra khỏi xe, ai cũng phải thốt lên một câu cảm thán về không khí tại nơi đó. Sao mà trong sạch, sao mà thơm mùi cây cỏ, sao mà thoáng đãng, sao mà mát thế.
Trời thương, Thầy Tổ thương nên cho vài ngày nắng liền trước đó nên khắp nơi hôm đó đều sạch sẽ, khô ráo. Thời tiết thì như “khấn”, không nóng, ko lạnh, gió thì nhẹ, mơn man, trời cao và xanh trong.
Cả đoàn nhận xôi và thưởng thức bữa sáng ngon lành. HV mang lễ lên phòng thờ lễ gia thần, nhân tiện tham quan nơi mọi người sẽ nghỉ trưa. Các phòng đều được quét dọn, lau sạch sẽ, đệm mới, khăn ga gối mới tinh, vừa sắm xong. Các phòng vệ sinh thì sạch, nhưng do để lâu nên thoát nước còn chưa tốt và cửa thì không đóng kín được. Đoàn vắng thì số nhà VS còn đủ phục vụ, chứ đoàn đông thêm nữa thì xem ra hơi vất vả về đường ... thoát.
Cả đoàn ăn sáng xong thì leo đồi thông, lễ Mẫu và toạ thiền. Độ cao vừa phải nhưng cũng khiến chị Hạnh, người vừa bị gãy chân cách đây 2 tháng phải cố gắng, nhưng chị đã vượt qua bằng sự quyết tâm của mình, thật đáng khâm phục.
Lễ Mẫu xong, cả đoàn toạ thiền, một số thiền ngay tại đỉnh đồi, còn đa số ngồi lưng chừng đồi, nơi có đệm dày là lá thông già. Bóng nắng như hoa đùa với thiền nhân. 3 tiếng đồng đồ trôi qua, vừa thiền, vừa nghe thầy CN nói chuyện, giải thích các thắc mắc. Hơn 11h trưa cả đoàn hạ sơn, phần lớn để toạ cụ tại, hằng mong cơm xong sẽ nghỉ trưa tại đó rồi thiền chiều luôn, ai cũng muốn tận hưởng cho hết cái không khí trong lành, thoáng đãng nơi này.
Xuống núi, mỗi người nhận một bánh bao chay để khỏi đói lòng khi ra về. Ồ, tưởng là sẽ để dành lên xe nhấm nháp, ai dè tất cả đều đánh chén ngay tắp lự.
Một chút trục trặc về xe cộ lúc về, nhưng thời gian đó cũng là đủ để mọi người xích lại gần nhau hơn, và hít thở thêm không khí chiều muộn của nơi hoang sơ đó.
Trở lại nơi đó thiền vẫn thích cho dù đó không phải là nơi nhiều cảnh đẹp để chụp ảnh tạo dáng, không phải là nơi lãng mạn cho các mối tình, không phải là nơi chăn ấm đệm êm để dỗ giấc ngủ... Nơi đó đang đầu tư vườn chuối, vườn đu đủ... Có ai để ý hương thơm lan toả từ khu vườn vài chục cây hoa Mộc không nhỉ? Hình như vẫn có người chưa biết hoa Mộc là hoa gì.
HV hy vọng rằng Bách Khang Niên sẽ là nơi các lớp CLB DSNL tới thiền.
Đây không phải là địa chỉ kinh doanh, mà là nhà của những người Phật Tâm, nên phục vụ không chuyên nghiệp, nấu ăn không chuyên nghiệp, dịch vụ, dọn dẹp cũng không chuyên nghiệp luôn. HV nghĩ chúng ta sẽ hoan hỷ với những thứ không chuyên nghiệp đó, ta sẽ hoà đồng và sẽ tìm được những thứ mà chúng ta cần nhất.
Phải cám ơn tất cả: Bề Trên, Thầy Tổ dẫn dắt, gia hộ”; Thầy CN và các giáo viên, ban cán sự lớp và các học viên đã hỗ trợ, đồng hành; Gia chủ nhiệt tình, thật tâm, vất vả mà vẫn cười tươi đón khách.
Thành tâm, HV xin cám ơn nhiều lắm. Sẽ trở lại nơi đó.
Hoàng Vân ghi chép