Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2018

Dã ngoại chùa Non Nước - Sóc Thiên Vương ThiềnTự

Ảnh: Nguyễn Minh Quang
     Mỗi một lần đi thiền dã ngoại là một cảm xúc mới, trải nghiệm mới. Chuyến dã ngoại này tôi có duyên được đến Chùa Non Nước - Sóc Thiên Vương Thiền Tự cùng hai lớp Thiền 2 và Thiền 7.
     Truyền rằng nơi đây từ khi lập nước Đại Việt (năm 938) các Vua Chúa thường đến cử hành nghi lễ cầu nguyện Quốc thái dân an. Đặc biệt mỗi khi đất nước bị lâm nguy bởi giặc dã, thiên tai các Vua Chúa đến cầu nguyện đều được ứng nghiệm.
     Chúng tôi đến chùa Non Nước một buổi sáng mùa đông khá ấm áp và còn mờ sương sớm. Ngôi chùa tọa trên chính giữa dãy núi hình vòng cung như người ngồi trên chiếc ngai hướng xuống vùng trung du trù phú của xã Vệ Linh - Sóc Sơn.

Ảnh: Nguyễn Minh Quang

     Chùa cũng là trụ sở mới của Học viện Phật Giáo Việt Nam. Học viện được xây dựng trên khu đất nằm trong quần thể "Non nước Thiền tự" dấu tích Phật giáo Thăng Long trên khu đất hơn 11ha. Đi qua Học viện, xe chúng tôi leo dốc lên tới sân chùa. Tôi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp kiến trúc của chùa Non Nước. Những mái ngói đầu đao cong vút trên nền xanh của rừng thông ngút ngàn. Ở độ cao 110m so với chân núi, những cột đá, những tường đá, bậc đá xanh nguyên khối được mang lên đây xây dựng chùa đủ thấy công trình được xây dựng đã vất vả biết bao nhiêu.


     Bước vào sân chùa thơm ngát hương hoa mộc quế dường như càng tăng thêm nét thanh tịnh và sự thâm nghiêm của ngôi chùa có tòa chính điện được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ lim, với những cột gỗ cao 13m mà chu vi của nó bằng hai người ôm. Và tôi được biết đây là ngôi chùa có số cột gỗ lim trong chính điện nhiều nhất nước.

Ảnh: Nguyễn Minh Quang
     Trong làn khói hương trầm mặc, đoàn chúng tôi vào chính điện lễ Phật, tôi ngưỡng vọng và chiêm bái tượng Đức Phật Thích Ca cao hơn 5m tọa trên tòa sen, toàn bộ được đúc bằng đồng đỏ nguyên khối giữa tòa chính điện, cảm thấy mình thật nhỏ bé biết bao dưới chân Đức Phật và giữa núi rừng nơi đây. Nguyện mong hồng ân Tam Bảo trợ duyên cho cả đoàn chúng tôi một ngày tu tập tại chùa thuận duyên và tinh tấn!
Ảnh: Nguyễn Minh Quang
     Ca thiền đầu tiên cả đoàn ngồi trong tĩnh lặng phía sau chính điện, dưới chân Đức Phật Thích Ca, nương theo lời thuyết pháp từ đài của cô Hoàng Vân, tôi như ruộng cạn gặp mưa, tâm trí tôi nhanh chóng nương theo lời pháp mà hòa dần vào không gian trầm mặc, cảm nhận rõ nguồn năng lượng bao phủ nơi đây. Thi thoảng nghe tiếng bước chân của cô giáo canh thiền bước đi rất nhẹ thoảng qua, như không muốn lay động không gian tĩnh lặng của ca thiền, tôi biết cô đi quan sát xem cả đoàn ngồi thiền có an yên không, cô luôn lo lắng quan tâm từng học viên, từng chuyển động nhỏ trên từng gương mặt đang tĩnh tâm theo từng hơi thở.

Ảnh: Nguyễn Minh Quang
     Ngồi dưới chân Đức Phật tôi cảm thấy bình an vô cùng, một cảm giác bình an, ấm áp lan tỏa khiến ca thiền 60' trôi qua thật nhanh.

Ảnh: Nguyễn Minh Quang

     Ca thiền thứ hai trong buổi sáng ở ngoài sân bên hai lầu chuông trước chính điện, trong ánh nắng nhẹ ấm áp của ngày đông và làn gió nhẹ đưa hương hoa mộc quế nơi góc sân lẫn trong mùi thông ấm nồng từ vạt rừng thông phía dưới sân chùa. Cảm giác lâng lâng lại ùa về nhưng đáng tiếc nửa chừng lắc rắc chút mưa nên tất cả phải xả thiền sớm sau đó cùng di chuyển lên thiền trên lối bậc lên nhà Tổ phía sau chính điện.
Ảnh: Nguyễn Minh Quang
     Tôi rất ấn tượng với lối bậc lên nhà Tổ được xây dựng ven theo vách núi với bảy gian lên bảy tầng mái đầu đao cong vút, kiến trúc đẹp này tôi chỉ được thấy trên tivi ở những nơi xa xôi nào đó, nay được ngắm tận nơi, được bước qua từng bậc gạch đỏ lên cao dần trên đỉnh núi, đứng ngắm toàn bộ vùng ruộng đồng và làng mạc trù phú phía dưới xa kia trong nắng mới thật tuyệt làm sao. 


     Bữa trưa, các cô bác chủ động chuẩn bị từ nhà mang đi, bày đồ ăn ra quây quần cùng thưởng thức những món đơn giản mà vui. Người mang cơm nắm muối vừng, rồi nào bánh mì, xôi, trái cây v.v.. Mỗi người một món vậy cũng trở nên bữa cơm thịnh soạn, rôm rả, ấp áp tình đồng môn. Lại thấy rằng, quây quần ấm áp như này, vui vẻ khăng khít như này mai về lại nhớ thầy cô nhớ lớp lắm lắm!
     Buổi chiều cả đoàn tách thành hai nhóm. Nhóm đi tham quan tượng đài Thánh Gióng - một trong tứ bất tử trong truyền thuyết Việt Nam. Nhóm còn lại ở lại chùa tiếp tục ca thiền chiều phía sau chính điện.
     Một ngày trôi qua thật nhanh với 3 - 4 cữ thiền "thật no". Được lễ Phật, được thiền, được ngắm cảnh đẹp, bữa trưa được ăn nhiều món ngon do chính các cô bác đảm đang khéo tay nhà mình chế biến, lại được học bài học nhỏ ý nghĩa lớn từ các thầy tại đây về sự gọn gàng ngăn nắp và được hàn huyên chuyện trò rôm rả những lúc nghỉ ngơi. Thật là, "được ăn, được nói, được cả gói to năng lượng mang về".
     Cám ơn một ngày tu thiền vui và ấm áp cùng cô giáo và các cô bác hai lớp! Mong có duyên được trở lại để lại được hòa nhập với thiên nhiên tinh khiết và cảnh đẹp nơi đây!
Hà Nội, 15/12/2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.