Có một nơi mọi người đủ mọi lứa tuổi, từ mọi nơi, gặp nhau mỗi tuần một lần, hàng tháng cùng nhau đi dã ngoại để luyện tập, để cười vui, để chất lượng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Đó là chính là Câu lạc bộ Dưỡng sinh Năng lượng thuộc chi hội y học Esperanto - Hà Nội của chúng tôi. "Vui, khỏe, sống có ích cho đời" là mục tiêu của Câu lạc bộ chúng tôi.
Đề nghị ghi rõ nguồn http://luatamuoi.com/ khi sao chép những bài viết chia sẻ từ trang Câu lạc bộ DSNL.
Mọi liên hệ xin gửi về một trong 3 địa chỉ ở mục LIÊN HỆ. Xin trân trọng cảm ơn."

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2019

CHIẾC XE ĐẠP.


     Tuy đầu đề bài sắp viết ra đây là vậy, nhưng nội dung thực sự muốn nói đến không phải là chính nó, mà lại nói về người sở hữu chiếc xe đạp ấy.
     Thời buổi bây giờ, có mấy ai lướt đường bằng xe đạp ĐẠP? ít lắm, của hiếm đấy, thế mà người ấy đạp xe đi gần với tốc độ của xe máy, và thường phóng từ nhà (gần bến xe Lương Yên cũ) đến CLB DSNL sinh hoạt và đi khắp nơi.
     Đội quân đạp xe đạp thực ra vẫn đông, nhưng hầu như là xe đạp điện và xe đạp thể thao với giá cả hình như cũng không được rẻ (!). Mỗi sáng hoặc vào thời gian thích hợp, họ cùng cả đội bạn bè cùng đạp xe để rèn luyện sức khoẻ, bên cạnh họ là phụ kiện cũng khá là hợp thời trang: mũ, giầy, khăn, quần áo, bình nước, kính .v.v. và .v.v. Hành trình có ghi hình chụp choẹt cẩn thận. Còn đối với chủ chiếc xe đạp mình đang muốn nói đến kia thì vẫn như mẫu người của những năm 70. Trộm mồm trộm miệng, mình sợ nhất là bỗng dưng hỏng xe đạp dọc đường thì sao nhỉ. Giờ đây kiếm chỗ sửa xe máy thì đầy, nhưng cửa hàng sửa xe đạp thì cũng hiếm như người đạp xe đạp như CHỊ.
     Chị là học viên lớp Thiền 2, thuộc tổ 3, nhưng có ai để ý không? Không khi nào chị chịu về sớm ngay sau khi hết buổi học cả, bao giờ chị cũng ở lại tham gia rửa dọn, quét tước mặc dù không phải phiên tổ chị trực nhật. Chị bao giờ cũng loanh quanh để chờ Hoàng Vân về cùng, vì chị biết là Hoàng Vân bao giờ cũng là người về sau cùng khoá cửa, chị xách hộ túi, xách rác, đóng cầu giao… Và thậm chí ra đến đường còn chờ Hoàng Vân lên xe buýt về nhà rồi chị mới yên tâm để cưỡi con xe (không biết ví với con gì, người ta hay ví xe là ngựa sắt, trâu sắt, chiến mã… còn xe đạp của chị chẳng biết ví là con gì) để lao nhanh về nhà với tốc độ mà chị cho là bình thường. Đã có lần chị bảo: "Chị phóng từ nhà chị đến 332 Nguyễn Trãi chỉ mất hơn 30 phút." Kinh hoàng.
     Hôm đi thiền dã ngoại vừa rồi (chủ nhật 13/1/2019), trên đường về chị bị đau bụng, cũng cố phát công hòng mong chị đỡ cơn đau để chờ về đến bến và chị nói cơn đau cũng đã qua.
     Xuống xe, mải tiễn nhau, cám ơn nhau, chia tay nhau, mải hẹn hò, cười nói… rồi ai về nhà nấy. Hoàng Vân bước đi được vài bước chợt nhớ: Chị đã về được chưa nhỉ? Chị có còn bị đau bụng không? Không biết có về nổi không? Vội quay lại tìm. Vào đến sân Trung tâm thì thấy chị đã vui vẻ dắt xe đạp ra, có cả chị Hiền lớp phó đi cùng. May rồi. Hoàng Vân chào chị để ra bến xe buýt thì thấy chị dắt xe đi theo, biết ngay chị lại muốn tiễn mình ra bến xe, cứ xua chị về mà không được, song chị còn bảo lên xe chị chở ra bến, chị nói mãi làm mình ngại quá, bèn ba lô trước, ba lô sau, tay xách túi leo lên xe chị. Giời ơi, bao chục năm rồi mình không ngồi xe đạp, quên mất là phải ngồi 2 chân 1 bên, lại ngồi 2 chân 2 bên, chông chênh, lềnh lệch sao đó, 2 chân chẳng biết để vào đâu, lủng liểng… còn chị vặn vẹo người chở Hoàng Vân. Ôi! Thật là tài, tài thật, mấy lần ngoằn ngoèo, tưởng chị mất thăng bằng nhưng lại chẳng làm sao. Chỉ có 5 phút thôi là tới bến xe, nhưng chị lại vẫn chẳng về, lại như mọi lần, chỉ đến khi chịu nhìn thấy mình lên xe an toàn chị mới phóng về nhà.
     Chắc là ai cũng đoán được cảm nghĩ của Hoàng Vân. Vì ai “được” như Hoàng Vân “đã được” cũng đều có cảm nhận như nhau thôi. Như tấm lòng của người chị cả chăm lo cho cô em út vậy.
     Chỉ biết nói cám ơn chị thôi.
     Chị là Hà Thị Bính, tổ 3, lớp Thiền 2, CLB DSNL.
Ghi chép của Hoàng Vân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.