Vũ Thị Thanh Thúy
Học viên lớp Thiền 7
Tôi là: Vũ Thị Thanh Thúy- 58 tuổi hiện đang sinh sống tại khu đô thị Văn Quán, phường Phúc La, quận Hà Đông, Hà Nội. Trước khi nghỉ hưu tôi là giáo viên THPT ở huyện Nho Quan, tỉnh Ninh Bình.
Khi còn trẻ tôi cũng như nhiều người khác cố gắng lao động để lo cho cuộc sống của bản thân mình và gia đình mà ít chú ý đến việc giữ gìn sức khỏe. Khi đã có tuổi, cuộc sống đã tạm ổn thì sức khỏe sa sút, nghĩ lại tôi thấy rất tiếc vì sức khỏe đã mất đi rồi đâu dễ lấy lại được. Năm 2010 tôi chẳng may mắc bệnh ung thư vú. Nhận được kết quả xét nghiệm của viện K tôi bàng hoàng và đau đớn vô cùng, sau đó bình tĩnh lại tôi quyết định phải chiến đấu với bệnh tật để giành lại sự sống cho mình và cho những người yêu thương của mình.
Sau thời gian điều trị 6 tháng ở viện K tôi may mắn được xuất viện nhưng người thì rất yếu. Ra viện tôi cố gắng rèn luyện sức khỏe và luôn làm theo sự hướng dẫn của thày thuốc, có chế độ ăn uống phù hợp và luyện tập vừa sức. Hàng ngày tôi đi tập dưỡng sinh vào buổi sáng khoảng 40 phút, buổi chiều tôi đi bộ từ 30-40 phút và luôn giữ cho tinh thần thật thoải mái. Tuy vậy do ảnh hưởng của bệnh ung thư nên tôi thấy mình yếu đi rất nhiều. Tôi thường xuyên bị đau đầu, cảm cúm, tiền đình, bị viêm phế quản và trào ngược dạ dày, lúc nào tôi cũng như người đang bị ốm. Năm 2016 tôi lại thấy nổi lên một cái u bằng ngón tay cái ở mé bàn chân trái. Tôi xuống viện K xét nghiệm bác sỹ cho biết đây là u bao hoạt dịch lành tính và khuyên tôi nên mổ để bóc nó đi, nếu không mổ phải sống chung với nó cũng khá khó chịu. Tôi vốn sợ mổ nên quyết định cứ để cái u đó, bao giờ không để được nữa thì mới mổ.
Tình trạng sức khỏe của tôi như vậy làm tôi rất lo lắng, tôi tâm sự với bạn Nguyễn Phương Minh là bạn học cùng Đại học với tôi- lúc đó đang là thành viên của lớp thiền 7 do cô giáo Phương phụ trách. Bạn Minh khuyên tôi đi học thiền Lửa Tam Muội vì nó rất tốt cho sức khỏe. Lúc đầu tôi không mặn mà lắm với việc học thiền vì năm 2010 khi tôi đang điều trị bệnh ung thư đã có người giới thiệu cho tôi đến một địa điểm tại Hà Nội để học thiền, tôi học ở đó đến buổi thứ 4 thì quyết định không học nữa vì tôi nhận thấy người dạy học thiền ở đó không có tâm mà chỉ mục đích để thu tiền từ những người đau ốm đến học mà thôi. Từ đó về sau có vài lần mọi người rủ tôi đi học thiền nhưng tôi đều từ chối, Lần này bạn Minh bảo tôi, Thúy cứ thử đến lớp học đi, đến lớp bạn được tiếp xúc với cô giáo phụ trách lớp, với thày chủ nhiệm bộ môn và các thày cô khác trong câu lạc bộ bạn sẽ hiểu vì sao mình khuyên bạn nên đi học thiền Lửa Tam Muội. Bạn Minh còn nói thêm chỉ cần bạn có niềm tin, tập trung vào việc học thiền và tâm trong sáng bạn sẽ thấy lời khuyên của mình thật có ích cho bạn.
Tin tưởng ở bạn mình tôi quyết định đến xin cô Phương là cô giáo phụ trách lớp thiền 7 cho phép tôi được vào theo học lớp của cô. Được cô Phương đồng ý nhận vào lớp tôi rất phấn khởi. Ngay từ lần đầu gặp cô tôi đã nhận được ở cô sự gần gũi ân cần và chu đáo. Do đến học sau nên tôi còn nhiều bỡ ngỡ, những buổi mới đi học cô thường xuyên chỉ bảo cho tôi từng cách đặt tay, cách thở, tư thế ngồi…để tôi quen dần với việc ngồi thiền. Những giờ giảng của thày Thường chủ nhiệm bộ môn và các thày cô giáo khác cùng với những giờ lên lớp thường xuyên của cô Phương giúp tôi mỗi ngày một hiểu thêm về trường phái thiền Lửa Tam Muội. Các anh, các chị và các bạn trong lớp thiền 7 cũng rất thân thiện, nhiệt tình giúp đỡ tôi, sẵn sáng giải đáp những điều tôi chưa hiểu do tôi vào học sau. Ở lớp học tôi luôn chú ý nghe thầy cô giảng bài và nhìn để ghi nhớ những thao tác của thày cô khi thực hành chữa bệnh cho mọi người. Về nhà tôi tranh thủ đọc những tài liệu để hiểu rõ hơn bài học ở lớp. Thời gian đầu mỗi ngày tôi giành 60 phút để thiền ở nhà, sau tăng dần 75 phút và có hôm thiền được 90 phút. Tôi luyện tập thiền khoảng hơn 1 tháng thì việc đau đầu của tôi đã đỡ hẳn, việc cảm cúm cũng thưa dần, điều đó khiến tôi chăm chỉ học thiền hơn. Những ngày đi du lịch không thiền được ban ngày, tôi tranh thủ thiền ban đêm. Sau hơn 2 tháng ngồi thiền điều làm tôi bất ngờ và vô cùng sung sướng đó là cái u bao hoạt dịch ở mé chân trái của tôi đã tự tiêu đi tự lúc nào tôi không biết nữa, bàn chân trái của tôi đã trở lại hoàn toàn bình thường như khi chưa có u. Còn một điều tôi rất vui nữa là bệnh nấm chân của tôi đã đeo đẳng tôi suốt hơn 30 năm qua nay đã được loại bỏ nhờ thiền Lửa Tam Muội. Bệnh nấm chân tôi mắc phải từ 31 năm về trước đã làm cho tôi rất khó chịu và tốn nhiều công sức để tìm cách chữa ở nhiều nơi không khỏi. Cứ khoảng 1 tuần tôi lại phải dùng thuốc bôi, nếu dừng thuốc một thời gian các mụn nhỏ ở ngón chân lại nổi lên ngứa rát rất khó chịu. Thế mà tôi thiền được khoảng 4 tháng hai bàn chân của tôi đã hết được bệnh nấm, các ngón chân sạch đẹp trở lại, đi đâu tôi không còn mất tự tin về bàn chân của mình nữa. Mỗi khi ngồi nhìn hai bàn chân của mình tôi thấy vô cùng hạnh phúc, nhờ có thiền Lử Tam Muội mà hai bàn chân của tôi đã được tiêu u, sạch được nấm chân, điều mà trước kia không bao giờ tôi nghĩ là trong một thời gian không lâu tôi có thể làm được như vậy.
Bệnh tật giảm bớt đi, thậm chí có một số bệnh tôi đã khỏi hoàn toàn càng thôi thúc tôi tích cực luyện tập thiền. Bệnh viêm phế quản và trào ngược dạ dày của tôi nay đã đỡ rất nhiều, bệnh nhiệt miệng của tôi cũng giảm rõ rệt, hàng ngày tôi vẫn chăm chỉ luyện tập thiền với hy vọng sức khỏe ngày càng được cải thiện và tâm tính của mình ngày một tốt thêm.
Trong quá trình luyện tập thiền tôi nhận thấy rằng để thiền có kết quả tốt người thiền phải thật sự tin tưởng vào dự hướng dẫn của các thầy cô bởi thầy cô là người đi trước đã giành nhiều công sức để nghiên cứu về phương pháp thiền để trị bệnh cứu người. Các thày cô dạy chúng tôi nhiệt tình, chu đáo mà không thu một đồng học phí nào, hoàn toàn dạy từ tâm của mình. Khi thiền bạn phải hết sức tập trung không được phân tán tư tưởng và để cho việc thiền thật hiểu quả thì người thiền phải có tâm trong sáng. Theo quan điểm của tôi ai còn có ý nghĩa xấu, làm việc xấu thì thiền không hiệu quả.
Thời gian tôi đi học thiền mới được gần một năm nhưng những gì thiền mang lại cho tôi thật vô cùng ý nghĩa. Tôi rất tâm đắc với lời dạy của thày Thường chủ nhiệm câu lạc bộ: “Phải coi thiền là nhu cầu của cuộc sống”. Đúng như vậy, với tôi bây giờ thiền Lửa Tam Muội là điều không thể thiếu được trong cuộc sống của tôi.
Có được sự chuyển biến tốt về sức khỏe như hôm nay tôi vô cùng biết ơn đức thày tổ ĐasiraNarađa đã sáng lập ra trường phái thiền Lửa Tam Muội để chữa bệnh cứu người. Tôi xin chân thành cảm ơn đến thày thường chủ nhiệm câu lạc bộ, cô Phương, cô Hòa là cô giáo trực tiếp quản lý lớp thiền 7 và toàn thể các thày cô trong câu lạc bộ đã tận tình chỉ bảo, hướng dẫn để em học thiền được tốt. Xin chân thành cảm ơn các anh, các chị và các bạn trong lớp thiền 7 đã gần gũi, giúp đỡ để tôi dần theo kịp các anh chị và các bạn trong lớp. Cầu mong cho câu lạc bộ dưỡng sinh năng lượng của chúng ta ngày càng lớn mạnh để giúp đỡ mọi người chữa bệnh cho cơ thể khỏe mạnh để sống vui, sống khỏe, sống có ích cho gia đình và xã hội.
Xin chân thành cảm ơn!
Ghi chép Nguyễn Thu Thuỷ
Ảnh Nguyễn Minh Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.